Cậu bé 12 tuổi mồ côi cha mẹ, một mình chăm sóc anh trai tật nguyền gây xúc động
12 tuổi, cái tuổi lẽ ra em cần được yêu thương, cần được đến trường, nhưng em đã sớm phải bươn chải, và đương đầu với tất cả thăng trầm mà một người trưởng thành phải gánh vác… Câu chuyện xúc động về hai cậu bé mồ côi dưới đây sẽ khiến bạn phải suy nghĩ nhiều về bản thân mình…
Sinh ra ở đất nước Thái Lan, từ khi còn nhỏ, hai anh em đã mồ côi cả cha lẫn mẹ. Tuổi thơ của hai em đã sớm phải chịu cơ cực. Khó khăn và không may mắn hơn nữa, người anh lại bị tàn tật, cậu bé không ý thức và không có khả năng làm gì.
Cậu em trai 12 tuổi vì thế mà trở thành trụ cột trong gia đình, vừa phải kiếm sống mưu sinh vừa chăm sóc cho anh. 12 tuổi, cái tuổi lẽ ra em cần được yêu thương, cần được đến trường, nhưng em đã sớm phải bươn chải, và đương đầu với tất cả thăng trầm mà một người trưởng thành phải gánh vác.
Nơi trú ngụ mà các em gọi là nhà hầu như không có đồ đạc gì, nó thực chất là một cái chòi, dựng giữa bãi đất vắng vẻ, không người qua lại và không hàng xóm láng giềng. Thứ giá trị nhất trong nhà chính là chiếc võng và hai mảnh chăn rách rưới. Nhìn cậu bé đen nhẻm, gầy gò, mái tóc cháy nắng vì sương gió đang cần mẫn bón thức ăn cho anh trai, trái tim người ta như thắt lại…
Những hình ảnh cơ cực này của hai anh em đã nhanh chóng lan rộng trong cộng đồng và rất nhiều người đã rơi nước mắt thương xót cho hoàn cảnh của hai em. Có lẽ ai cũng không cầm lòng được mà phải thốt lên rằng tại sao trên cuộc đời này lại có những cảnh đời bất hạnh đến vậy, tại sao lại có người bị tước đi tất cả mọi sự may mắn, mọi niềm vui như thế?
Nhưng điều chúng ta cảm nhận được khi nhìn em không phải chỉ là sự bất hạnh, đó còn là sự mạnh mẽ, kiên cường, là nghị lực vượt qua gian khổ, không bao giờ từ bỏ cuộc sống, không bao giờ từ bỏ tình thân.
Cuộc sống của người em trai có thể sẽ dễ chịu hơn nếu em chỉ có một mình và không phải chăm sóc người anh tàn tật. Nhưng trái tim nhỏ bé của em lại rộng lớn và bao dung vô cùng. Em không những không bỏ mặc anh trai, mà em còn coi việc chăm sóc cho anh là trách nhiệm của một người em, của một người thân thay cho cha mẹ.
Chính những năm tháng ấy đã tô điểm lên gương mặt của một cậu bé 12 tuổi sự rắn rỏi, sự vững vàng không lùi bước và một làn da đen sạm vì nắng gió. Có lẽ em cũng buồn, cũng tủi thân khi thấy những bạn bằng tuổi có cha mẹ, được vui chơi thoải mái, được cắp sách đến trường.
Nhưng cũng nhờ sự ngây thơ, hồn nhiên vốn có của một cậu bé 12 tuổi mà em nhanh chóng vượt qua nỗi buồn tủi ấy. Em chỉ cần cảm thấy vui vẻ, có tiền mua gạo, mua đồ ăn cho cả hai anh em là đã mãn nguyện rồi. Trong gian nan, em đã tìm được sự mạnh mẽ và bình an trong tâm hồn, bởi vì em hiểu bản thân mình nên mong muốn điều gì và không nên khát khao những gì em không với tới được.
Mỗi chúng ta sau khi nghe câu chuyện này sẽ có những cảm xúc khác nhau, nhưng thứ cảm xúc chúng ta dành cho em không phải là sự thương hại, và em cũng không phải là em bé đáng thương. Điều lưu lại trong tâm trí chúng ta sau khi nghe câu chuyện trên là bài học về cuộc sống, rằng hãy biết ơn những gì mình đang có, đừng mãi theo đuổi những thứ phù phiếm, hư vô, rồi tự đẩy bản thân vào bất lực, tuyệt vọng, và chán nản.
Chúng ta không có quyền lựa chọn hoàn cảnh mình sinh ra, cũng không thể gượng ép những thứ vốn không thuộc về mình. Nhưng chúng ta có quyền lựa chọn thái độ của mình đối với cuộc sống như em bé 12 tuổi đã làm.
Dù số phận không cho em những điều kiện vật chất mà người khác có, nhưng lại ban tặng em phẩm chất và đức hạnh đáng ngưỡng mộ. Em không phải là một cậu bé đáng thương, em là cậu bé đáng khâm phục, và là cậu bé giúp mọi người nhìn lại cuộc sống và tự hỏi bản thân điều gì là quan trọng trong cuộc đời. Em đã giúp nhiều người bớt than vãn về những khó khăn họ gặp phải và trân trọng những gì họ đang có. Nhất định một ngày nào đó em sẽ nhận được những điều em xứng đáng có được.
Mỗi người chúng ta cũng giống như một loài hoa, mặc dù ta sống bên nhau, đi cạnh nhau, nhưng hoàn cảnh được “nuôi trồng” lại hoàn toàn khác biệt. Có người từ khi sinh ra đã được cha mẹ yêu thương hết mực, lo lắng cho từng đường đi nước bước trong cuộc sống, nhưng cũng có người phải lăn lộn giữa cuộc đời, một mình chống chọi với tất cả mọi khó khăn, bão tố.
Tuy nhiên, sống vui vẻ không phải là có tất cả những gì mình muốn. Trái lại, đó là thái độ luôn hài lòng với những gì mình làm bằng tất cả khả năng của bản thân, vào những điều mình đang nắm giữ ở hiện tại. Sống bình yên chính là dưới một bầu trời u ám, bên cạnh một thác nước đang gào thét là một bụi cây trong một kẽ đá và chim mẹ đang ngồi yên bình trong tổ cùng đàn con. Sống mạnh mẽ chính là dù trong khó khăn, gian khổ ta vẫn không quên mỉm cười, và vẫn có thể đưa bàn tay giúp đỡ những người còn gian khổ hơn ta…
Theo Daikynguyenvn