“Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên”: Không cầu tự đắc, cứ an nhiên mà lại được
Từ cổ chí kim, người ta đều có bàn về bói toán, hơn nữa tính toán cũng tương đối chính xác. Đó là vì cuộc đời mỗi người, sinh lão bệnh tử đều đã được định số từ trước. Vậy nên, trong giới tu luyện, có những người có thể dùng công năng và trực tiếp nhìn thấy tất cả.
Trong quyển “Hội Xương Giải Di” có ghi chép câu chuyện về một người tên là Khúc Tư Minh ở thời Đường, ông có khả năng biết một vài chuyện, dù nó chưa xảy ra, cho nên, ông luôn dùng thái độ “bằng lòng với số mệnh” mà sống ở đời, thong dong vô lo.
Theo đó có thể thấy, Khúc Tư Minh rất có khả năng là một người tu hành, vì vào thời xưa, khi quan niệm tu luyện còn phổ biến, những người như vậy là có rất nhiều.
Khúc Tư Minh đoán trước tương lai làm quan của mình
Khúc Tư Minh khi đó là một Lệnh Sử của Lại Bộ. Theo lệ cũ hằng năm, sẽ có đợt tuyển chọn một quan viên ngoại cho phủ thự, người trong Lại Bộ cũng được tham gia vào sự kiện này.
Lúc bấy giờ, nhiều người thi nhau tiến cử bản thân. Nhưng hai năm qua, chỉ có Khúc Tư Minh là trước giờ chưa từng giới thiệu chính mình hay người khác.
Thượng thư của Lại Bộ khi đó là Triệu Đông Hi nói với Khúc Tư Minh rằng: “Theo thói quen tuyển chọn quan chức. Các phủ thự phải có một quan vị, hoặc là giới thiệu một người khác nào có nhiều điểm tốt”. Nhưng Khúc Tư Minh không nói gì, chỉ ừ ừ đồng ý rồi lui ra.
Đông Hi rất lấy làm lạ. Nên một hôm, ông triệu Tư Minh đến rồi nói: “Dựa vào quyền thế của ta hiện giờ, trong hơn ba ngàn người tuyển chọn, chỉ cần ta động bút là có thể từ nghèo nàn thành phú quý, vứt bỏ hết khốn khổ, đạt được giàu sang. Việc một người đói hay no, đều quyết định dựa vào cây bút của ta. Do đó, mỗi người đều có thỉnh cầu cho riêng mình, duy chỉ có ngươi là không, vì sao?”.
Tư Minh trả lời: “Sống chết của một người là do vận mệnh quyết định; Phú quý là do trời quyết định, quan chức nên đến thì sẽ đến, không có thì hà tất phải phiền muộn? Hơn ba ngàn người, một quan một danh, đây đều là vận mệnh quyết định, chỉ là mượn ngòi bút của thượng thư người mà viết ra thôi. Tôi biết vận mệnh của mình vẫn chưa thuận lợi, vì thế không dám đem chuyện cỏn con ra để làm phiền người”.
Đông Hi nghe tới đây thì trả lời: “Nếu giống như ngươi nói, ngươi thật sự là một hiền nhân, có thể biết được họa phúc của chính mình?”.
Tư Minh đáp: “Hiền nhân thì tôi không dám nhận, nhưng tương lai của Tư Minh là được nhận chức quan dưới tay thượng thư, cho nên tôi không có thỉnh cầu”.
Đông Hi lại hỏi: “Vậy sau này ngươi sẽ làm chức quan gì?”.
Tư Minh đáp: “Chuyện này tôi quên rồi”.
Đông Hi lại hỏi: “Tại sao?”.
Tư Minh lại đáp: “Bây giờ, hãy để tôi ở đây viết ra ngày tháng nhận quan dưới tay thượng thư sau này, cả bổng lộc sẽ nhận được bao nhiêu, sau đó mời thượng thư niêm phong và cất giữ.
Xin người hãy đục một lỗ nhỏ ở trên tường trong phòng khách, giấu mẫu giấy này vào trong, rồi tìm bùn đắp lên, nếu như sau này ngày tháng nhận quan ở tương lai lệch một chữ, tôi sẽ chết tại bậc thềm này”.
Sau đó, ông cáo từ rời đi, còn Đông Hi không nói gì, nhưng trong lòng lại chê Tư Minh là gã cuồng vọng hoang đường. Do đó, ông đã làm một văn bản phê chuẩn cho người khác làm quan.
Rồi đột nhiên vào một hôm nọ, Hoàng thượng đến Ôn Tuyền, nhìn thấy con hươu trắng bay lên trời, nên đã đổi tên huyện thành Chiêu Ứng, sắc lệnh được ban hành xuống Lại Bộ, ra lệnh đề bạt quan chức ở nơi đó. Vậy nên Đông Hi lập tức chọn Tư Minh và gửi ông đến huyện.
Đợi khi chuyện này kết thúc, Đông Hi gọi Tư Minh đến hỏi: “Hôm qua Hoàng thượng đến Ôn Tuyền, hươu trắng bay lên trời, đổi tên huyện đó là Chiêu Ứng. Huyện đó và Trường An ngàn năm cũng không thể tương đồng, bây giờ ta sẽ đề bạt cho ngươi làm quan ở nơi đó. Lời ngươi nói không phải là nói đùa, tại sao có thể biết trước được chứ?”.
Tư Minh liền bái tạ rồi nói: “Mời thượng thư lấy mảnh giấy trong bức tường ra để kiểm tra thử!”.
Đông Hi lập tức xé tờ giấy niêm phong ở trên tường ra kiểm tra, khi đó, ông chỉ nhìn thấy một dòng nội dung: “Vào ngày X tháng X ở tương lai, hoàng thượng đến Ôn Tuyền, đổi tên huyện thành Chiêu Ứng, thăng quan tiến chức”. Với cả những bổng lộc, một chữ cũng không sai lệch.
Có người hỏi: Làm sao Tư Minh có thể dự đoán được “mọi thứ”, hơn nữa lại chính xác đến như vậy? Điều duy nhất chúng ta có thể lý giải được, chính là mọi thứ đã được bàn tay vô hình nào đó sắp đặt sẵn ở một nơi mà người thường không thể thấy, thuật ngữ trong giới khoa học gọi là “Không gian khác”.
Chúc Di (Theo Secret China)