Lời cảnh báo từ âm ty (P.2): Sau khi chết, nhập hồn cảnh tỉnh đồng nghiệp
Nhân quả báo ứng là quy luật xưa nay không sai lệch. Người làm việc ác tất sẽ chuốc lấy tai họa, không chỉ cho bản thân mà thân nhân gia đình cũng có thể vì đó mà vạ lây. Vậy nên, nhân tâm hướng thiện, quy chính từ bỏ việc ác là điều nên làm nhất.
Làm chuyện ác, sau khi chết nhập hồn cảnh tỉnh đồng nghiệp
Tại Văn phòng tổ chức quản lý thị trấn Cao Kiều, huyện Nghi Thủy, tỉnh Sơn Đông, có một người đàn ông trẻ tuổi tên là Vu Trường Lượng, mới 27 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, là người thôn Gia Hà cách thị trấn 40 dặm. Công việc chủ yếu của Vu Trường Lượng là phân công và quản lý người giám sát mọi hành động của học viên Pháp Luân Công. Vì Vu Trường lượng chưa được nhận làm nhân viên chính thức, mới chỉ là thử việc, cho nên đối với việc bức hại Pháp Luân Công thì ra sức làm để lập “thành tích”.
Tiết Thanh Minh năm 2006, Vu Trường Lượng đi đến vùng dân ở sông Thuật để theo dõi các học viên Pháp Luân Công, xong rồi về thôn Vũ Gia Câu la cà uống rượu. Sau đó Vu đi xe máy về nhà, khi đi đến con đường phía Đông thôn Quan Trang thì lao xe vào ven đường, ngã lăn ra đất, đầu bị đập mạnh gần như vỡ thành hai nửa, tử vong tại chỗ.
Mọi người thấy Vu Trường Lượng tuổi còn trẻ mà đã chết thảm, rất lấy làm đáng tiếc. Nhưng đám người ở Văn phòng tổ chức quản lý lại không nghĩ rằng đó chính là báo ứng cho việc bức hại Pháp Luân Công, nên vẫn tiếp tục làm xằng bậy.
Hơn 20 ngày sau, trưởng công an thị trấn Trương Vĩnh Tân dẫn theo nhóm người ở Văn phòng tổ chức quản lý đi đến thôn Tiểu Quan Trang, nhằm bắt cóc học viên Pháp Luân Công là Hà Mậu Phân đang phát tài liệu giảng chân tướng về cuộc bức hại cho người dân ở đó. Đến chập tối mới về đến nhà, Trương Vĩnh Tân thấy vợ của mình là Lão Phan dáng vẻ khác lạ dị thường. Giọng nói của Lão Phan đột nhiên thay đổi, dùng giọng nói của Vu Trường Lượng nói: “Ta là Vu Trường Lượng, mấy ngày nay phải vất vưởng ở nơi này, không về nhà được, hãy gọi thư ký La, Đậu Trấn Trường đến đây”.
Trương Vĩnh Tân tức giận, nghĩ thầm: “Vu Trường Lượng vốn đã chết hơn 20 ngày rồi, làm sao hắn có thể tới đây mà dọa nạt ta được!”. Sau đó cầm chiếc giày lên đánh vào mặt vợ 3 cái liền. Chỉ nghe Lão Phan vẫn nói giọng của Vu Trường Lượng: “Ông cứ đánh đi, ông không đánh chết cô ấy, thì tôi cũng hành hạ cô ấy đến chết!”.
Việc này khiến Trương Vĩnh Tân sợ hãi, vội vàng gọi thư ký La, Đậu Trấn Trường đến. “Vu Trường Lượng” còn nói: “Còn thiếu Vương Thiểu Ba vẫn chưa tới”. Vương Thiểu Ba chính là chủ nhiệm Văn phòng tổ chức quản lý. Trương Vĩnh Tân nói: “Để tôi đi gọi”.
Trương Vĩnh Tân chưa kịp đi, đã thấy Lão Phan từ từ nhắm hai mắt lại, cầm lấy di động, bấm bấm số, gọi điện cho Vương Thiểu Ba đến gấp.
Vu Trường Lượng lúc ấy bị ngã chết thì đầu bị vỡ, hai mắt cũng bị dập nát. Lão Phan bị hồn nhập, khi bấm số điện thoại mặc dù hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn bấm rất thuần thục. Kỳ lạ hơn nữa là Lão Phan không biết chữ, cũng không rành về điện thoại. Mấy người kia chứng kiến việc này thì đều sợ đến kinh hồn bạt vía.
Sau đó, “Lão Phan” nằm ở trên ghế salon nhắm nghiền hai mắt, nói: “Người ở Văn phòng tổ chức quản lý không phải là người tốt, mặt của tôi bị tông đến biến dạng, cũng không còn nguyên vẹn nữa. Đã nhiều ngày như vậy rồi, cũng không có ai đến thăm hỏi mẹ tôi”.
Vương Thiểu Ba nói: “Tôi có lỗi, là tôi đã không phải, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm mẹ cậu”. “Vu Trường Lượng’ chỉ tay vào mấy người này nói: “Tôi muốn nói với các ông mấy lời. Các ông mấy năm nay không làm nổi một việc tốt, nếu các ông không chịu hối cải sửa sai, thì tất cả sẽ xong thôi! Ngay cả tôi đây cũng xong rồi!”.
Quả thực Văn phòng tổ chức quản lý không làm được việc gì tốt, những năm gần đây đều là tích cực bức hại học viên Pháp Luân Công.
“Vu Trường Lượng” nói tiếp: “Các ông hãy mau đưa tôi về nhà, nếu không tôi sẽ gọi mẹ tôi tới làm náo động cả nhà các ông”.
Nói rằng các quan chức cộng sản không sợ quỷ thần là nói không đúng, bởi Thư ký La vừa nhìn thấy sự tình này liền len lén chạy ra ngoài, rồi vội vàng phái người đi mời thầy cúng đến trừ tà. Trong phòng, “Vu Trường Lượng” liền hỏi: “Thư ký La đi đâu rồi?”. Một người nói: “Đã ra xe về rồi”.
Một lúc sau, thầy cúng được mời tới, vị này gián một lá bùa lên người Lão Phan rồi lôi cô ra bên ngoài. Bỗng nghe “Vu Trường Lượng” lớn tiếng nói: “Ông xem bộ dạng ông đi, xem là thứ gì, hơn 50 tuổi, bị bệnh lao, làm sao chịu nổi một cú đấm của tôi. Giờ ông muốn chơi gì thì chơi đi, muốn ăn uống gì thì ăn đi, muốn xem gì thì xem đi, nếu không thì cũng sắp tiêu rồi. Còn không thì để tôi tiễn ông đi!”. Vị thầy cúng nghe thấy vậy thì mặt mày xám xịt, vội bỏ đi.
Cứ thế làm ầm ĩ cả một đêm, mọi người trong phòng khuyên “Vu Trường Lượng” nhanh về nhà đi, hứa sẽ đưa cậu về nhà. Xe cứu thương bệnh viện được gọi tới, Lão Phan vẫn gồng mình chống cự, mọi người phải vất vả lắm với đưa được cô ấy lên xe. Ngồi trong xe cứu thương, Lão Phan vẫn còn bị hồn nhập, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Thư ký La, Đậu Trấn Trường, Vương Thiểu Ba, chủ tịch công đoàn Vương, Trương Vĩnh Tân, chủ nghiệm Phòng quản lý xí nghiệp Vương Tân Lương … cùng đi về nhà mẹ của Vu Trường Lượng cách thị trấn 40 dặm.
Nhưng mà mọi người đều không biết đường, Lão Phan lúc này ở trong xe vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ dẫn lái xe tường tận đường đi rẽ trái rẽ phải ra sao. Khi xe chạy đến đúng trước cửa nhà, “Vu Trường Lượng” nói: “Dừng lại, tới nơi rồi!”. Cả đám người trong xe đều sững người sợ hãi.
Lúc này có chú ba của Vu Trường Lượng là Vu Đông Ba làm kinh doanh ở huyện Nghi Thủy đến thăm. “Vu Trường Lượng” nói: “Chú ba à, con năm nay đã 27 tuổi rồi, mà vẫn chưa có vợ”. Nghe thấy vậy thì có người cười thành tiếng. “Vu Trường Lượng” nói: “Không được cười, không được cười tôi. Tiết Thanh Minh năm nay tôi cũng không được ăn trứng gà”. “Vu Trường Lượng” bèn bảo chú ba là muốn ăn trứng gà, chú ba cậu chạy nhanh xuống nhà cầm lên 3 quả trứng gà. Còn chưa đi tới nơi, “Vu Trường Lượng” đã nói: “Các ông xem chú ba lấy trứng gà như vậy thì làm sao mà ăn đây?”. Thư ký La nói: “Luộc, nhanh đi luộc đi”. Sau khi luộc chín, ăn hết 3 quả trứng gà, “Vu Trường Lượng” lại nói với chú ba: “Có người đứng ở trên cao đang gọi cháu, là cha của cháu đã tới rồi, đang gọi cháu lên phía trên kia”.
Có lẽ cha của Vu Trường Lượng cũng đã rời khỏi nhân thế rồi, ông từ hơn 10 năm trước đi về vùng phía Nam mua trâu, tại nhà ga Thanh Châu bị mất tích cho đến nay không một chút tin tức. Vậy việc cha của Vu Trường Lượng gọi cậu đi là như thế nào đây? Chuyện này thật khó giải thích, nhưng cũng có thể cậu ta muốn thông qua chuyện này mà muốn khuyên nhủ mọi người không nên làm chuyện xấu ác.
Vu Trường Lượng vốn là một cậu bé hiền lành, hai mẹ con sống dựa vào nhau, vất vả học xong đại học, không nghĩ rằng lại tìm được một công việc hại người như vậy, khiến cho cậu nay phải rơi vào ác báo.
Xe cứu thương lại chở Lão Phan chạy đến khu nghĩa trang có mộ của Vu Trường Lượng. “Vu Trường Lượng” nói: “Thư ký La, tôi không đủ sức làm cho các ông minh bạch, một trận mưa nhỏ sẽ tiễn tôi đi”. Sau đó quả thực đã có một cơn mưa phùn chừng hơn 10 phút. Đám người có mặt không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
“Vu Trường Lượng” miệng nói “Đi rồi, đi rồi”, nói xong lập tức nằm sấp xuống phần mộ của mình. Một lát sau, Lão Phan mới tỉnh lại, mọi người hỏi cô nhưng cô chẳng nhớ điều gì.
Chuyện này được rất nhiều người chứng kiến, hơn nữa đều là nhân viên công tác trong tổ chức của Đảng cộng sản Trung Quốc, và phần lớn cũng đều là người tham gia bức hại Pháp Luân Công. Những người này làm sao có thể không tin đây?
Môn Chấn Lượng – phó chủ nhiệm Văn phòng tổ chức quản lý đã ra sức bức hại Pháp Luân Công, vợ ông ta bị ung thư vú và chết khi tuổi đời vẫn còn trẻ. Trước khi lâm chung, cô còn dặn dò chồng: “Sau này đừng tiếp tục bức hại nữa, học viên Pháp Luân Công đều là người tốt”.
Hai câu chuyện này quả thực đã làm chấn động tới nhân viên công tác ở thị trấn Cao Kiều, khiến cho những người đã từng tham gia bức hại cũng muốn tìm một cơ hội để thoát thân.
Người ta thường nói “Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện” (con người sắp chết thì bao giờ lời lẽ cũng thiện lương, hiền lành). Vợ của Môn Chấn Lượng trước khi chết vì sao lại dặn dò ông ta như vậy? Là vì cô ở nơi địa ngục đã biết một chút Thiên cơ, hay là bản tính thiện lương khiến cô nói như vậy? Chúng ta không thể biết rõ. Nhưng mà, một người từng tham gia bức hại học viên Pháp Luân Công, sau khi chết đã thực sự sống lại trong một khoảng thời gian ngắn, rồi nói lời cảnh báo người khác như vậy – Sự việc này đã được nhiều người tận mắt chứng kiến.
Bảo An, theo epochtimes.com