Truyện cổ Grimm: Hansel và Gretel

“Hansel và Gretel” là truyện cổ tích thần tiên nổi tiếng trong loạt truyện cổ Grimm. Câu chuyện kể về một gia đình tiều phu nghèo đã hai lần mang hai đứa con của mình bỏ đói trong rừng. Kỳ diệu thay qua bao khổ nạn cuối cùng hai anh em vẫn trở về đoàn tụ cùng cha mẹ và sống cuộc sống vô cùng tốt đẹp.

Truyện cổ Grimm: Hansel và Gretel - H1
Cả nhà Hansel và Gretel cùng nhau vào rừng. (Tranh qua flickr)

Truyện kể rằng rất lâu trước đây, có một gia đình tiều phu nghèo sinh được một người con trai tên là Hansel và một cô con gái tên là Gretel. Dù làm lụng vất vả quanh năm, họ vẫn không đủ ăn. Tuy vậy, các con của họ lớn lên luôn ngoan ngoãn, lễ phép mà chẳng một lời than vãn, oán trách gì cha mẹ về cảnh nghèo khổ mà chúng phải trải qua. Nhưng cái đói khát dễ làm con người ta bị mê lạc. Một ngày nọ, người chồng than thở với người vợ:

– Chả biết rồi đi đến đâu đây! Lương thực cạn rồi, lấy gì nuôi con? Người chồng nói.

– Thầy nó ạ, biết làm sao đây! Ngày mai, sớm tinh mơ, tôi và thầy nó đưa chúng vào rừng rậm, đốt lửa lên, cho mỗi đứa một mẩu bánh rồi bỏ chúng đấy mà đi làm. Chúng không biết đường nào mà về, thế là rảnh. Người vợ bàn với chồng.

Người chồng không nỡ bỏ con vào rừng, sợ thú dữ ăn thịt chúng. Ông không thể nhẫn tâm làm vậy. Rồi người vợ lại chì chiết:

– Thầy nó thật là điên. Không làm thế thì chết đói cả bốn mạng.

Rồi bà day dứt mãi, đến mức chồng phải làm theo ý mình mới thôi. Người chồng làm theo nhưng vẫn thương xót chúng vô hạn. Họ không biết rằng hai đứa trẻ vô tội vì đói quá không ngủ được đã nghe hết câu chuyện của bố mẹ chúng. Cô em gái Gretel khóc sướt mướt nói với anh trai:

– Anh em mình chết đến nơi rồi.

Người anh động viên em mình đừng lo lắng để anh sẽ tìm cách. Lúc bố mẹ đã ngủ say, Hansel lén ra ngoài. Ánh trăng sáng rọi lên những viên sỏi trước nhà lóng lánh như bạc. Hansel đã nhặt đầy túi áo và quay vào nhà bảo Gretel yên trí mà ngủ đi. Rồi hai anh em chúng ngủ ngon cho đến tảng sáng, mẹ chúng đánh thức dậy khi Mặt trời còn chưa mọc:

– Đồ lười! Dậy đi, còn phải vào rừng lấy củi chứ!

Bà ta đưa cho hai anh em mẩu bánh rồi dặn:

– Chúng mày cầm lấy mà ăn trưa. Chớ có ăn nghiến ngấu trước, không còn mà cho nữa đâu.

Hai đứa trẻ không nói gì, chỉ nhận mẩu bánh từ mẹ. Gretel bỏ cả bánh của hai anh em vào áo của mình vì Hansel đã bỏ đá vào đầy túi mất rồi. Cả nhà họ cùng nhau vào rừng. Chốc chốc, Hansel ngoảnh lại nhìn về hướng nhà cậu dần lẩn khuất ở phía sau.

Đến giữa rừng, như kế hoạch đã định, hai vợ chồng bảo con nhặt củi để nhóm lửa cho khỏi rét. Rồi họ bảo chúng nằm ngủ cạnh đống lửa cho ấm, khi nào họ đẵn củi xong sẽ quay lại đón chúng về.

Nghe tiếng bổ vào cây quanh đó, chúng những tưởng cha mẹ mình vẫn chưa xong việc, lại ngủ tiếp. Nhưng đó chỉ là tiếng cành cây bị gió đập vào nhau phát ra âm thanh như thế, còn họ đã về nhà từ khi nào rồi. Mệt và đói khiến chúng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì trời tối như mực. Cô em hoảng hốt khóc, lo sợ sẽ không tìm được đường về. Người anh lại dỗ dành, an ủi em đợi khi có trăng sẽ tìm đường về, đừng có lo.

Khi ánh trăng lên lấp ló trên những mảng cây cao vút mà cành lá xum xuê đan xen vào nhau, Hansel đánh thức em dậy. Cậu nắm tay Gretel dắt em mình theo vết sỏi lóng lánh như tiền mà cậu đã lấy từ nhà và trải đều trên con đường từ nhà vào rừng hồi sáng. Hai thiên thần nhỏ, hồn nhiên trong sáng như ngọc với sự can đảm và tình yêu thương đùm bọc lẫn nhau trong hoạn nạn sáng vụt lên như hào quang giữa rừng đêm. Thật may làm sao, chúng đã tìm được đường về nhà.

Truyện cổ Grimm: Hansel và Gretel - H2
Ánh trăng chiếu sáng xuống cánh rừng, hai anh em bắt đầu đi tìm đường về. (Tranh qua flickr)

– Đồ khốn kiếp, sao chúng mày ngủ kỹ ở trong rừng thế? Tao cứ tưởng chúng mày không muốn về nữa.

Bà mẹ tru chéo lên thay vì ân hận, mừng reo khi con trở về. Ông bố thì mừng lắm, vì trong thâm tâm ông không muốn bỏ con. Họ tiếp tục sống với nhau như thế, cho đến một ngày trời lại làm đói kém khắp nơi.

Không còn cách nào khác, bà vợ lại bàn với chồng về việc mang con bỏ vào rừng. Nhưng lần này, phải quyết tâm đưa chúng vào thật sâu trong rừng, đến nỗi không biết đường nào mà về. Trong khi vợ chồng bàn bạc với nhau, hai đứa trẻ lại nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Mặc dù người chồng không muốn bỏ con như lần trước, nhưng đành phải nghe vợ vì không thể không làm theo lời bà ta chửi rủa thậm tệ.

Lần này thật là tệ, Hansel định ra ngoài nhặt viên sỏi như lần trước nhưng cửa nhà đã bị khóa. Sáng hôm sau chúng lại bị mẹ đánh thức dậy từ sớm tinh mơ. Chúng được cho một mẩu bánh nhưng bé hơn lần trước. Không lấy được sỏi, dọc đường đi Hansel cho tay vào túi bẻ vụn bánh mì ra và rắc xuống đất. Ánh mắt hai anh em cậu không khỏi ngoái lại nhìn ngôi nhà thân yêu khuất dần phía sau.

– Chúng mày ngồi đó. Lúc nào mệt thì ngủ đi một tí. Còn tao với bố thì đi đẵn gỗ, chiều tối xong sẽ quay lại đón chúng mày.

Rồi cũng như lần trước, màn đêm buông xuống cánh rừng sâu hun hút mà chẳng ai đến đón hai đứa bé đáng thương. Đêm tối như mực, Hansel dỗ em gái đang khóc thút thít. Hansel dặn em là đợi đến lúc trăng lên sẽ trông rõ bánh anh đã rắc để tìm đường về. Ánh trăng chiếu sáng xuống cánh rừng thì hai anh em đứng dậy đi.

Thật không ai ngờ được, những vụn bánh mà Hansel rắc xuống đường chẳng còn nữa vì hàng ngàn con chim rừng đã ăn mất cả rồi. Hansel vẫn động viên em đừng lo, thế nào cũng tìm được đường về. Chúng đi suốt cả đêm, suốt cả ngày hôm sau mà không tìm thấy lối ra khỏi rừng. Bụng đói cồn cào, chúng nhặt những quả dại dưới đất để ăn. Mệt quá, không lê bước nổi nữa, hai anh em lăn ra ngủ dưới gốc cây.

Ba ngày trôi qua, chúng lại đi tiếp, đi tiếp. Càng đi càng vào sâu trong rừng hơn nữa. Nếu không có ai cứu giúp thì chúng đến chết mệt, chết đói mất. Bỗng chúng nhìn thấy một con chim đẹp, trắng như tuyết đậu trên cành hót rất hay. Hai đứa trẻ vô tư, hồn nhiên đứng lại nghe chim hót, cứ như chúng đang thưởng thức bản nhạc hòa âm từ thiên nhiên chứ không phải là đang bị lạc đường và hoảng sợ tột cùng.

Chim hót xong, xòe cánh bay trước mặt chúng. Hai anh em theo chim đến tận một ngôi nhà nhỏ heo hút trong rừng sâu thăm thẳm. Đến gần, chúng phát hiện ra nhà được xây bằng bánh mì và lợp bằng bánh ngọt, cửa sổ thì bằng đường trắng tinh.

– Ổn rồi. Chúng ta được bữa ngon đấy.

Hai anh em reo lên, giơ tay ra bẻ từng mảnh bánh nhấm nháp. Chúng vô cùng vui sướng như được cứu khỏi cơn đói khủng khiếp vậy.

Truyện cổ Grimm: Hansel và Gretel - H3
Hai anh em vui mừng bẻ từng mảnh bánh nhấm nháp. (Tranh qua c1.staticflickr.com)

– Ai gặm nhà ta đấy?

Rồi cửa mở, một bà lão bé nhỏ chống nạng rón rén bước ra. Hai anh em sợ rụng rời, đánh rơi hết cả các thứ cầm trong tay.

– Các cháu yêu dấu, ai đưa các cháu đến đây? Các cháu đừng sợ, cứ vào. Ở đây với bà, bà không làm gì đâu.

Rồi hai đứa nhỏ theo bà lão bước vào trong. Chúng được cho uống sữa, ăn bánh tráng đường, táo, hạnh đào. Bà lão sửa soạn hai cái giường nhỏ xinh đẹp, trắng tinh cho hai đứa ngủ. Chúng ngỡ như mình đang ở thiên đàng.

– Chúng mày vào tay bà rồi, có bay lên giời chúng chẳng thoát được tay bà.

Bà lão giả bộ hiền từ đó chính là mụ phù thủy. Mụ cười nham hiểm khi nhìn hai đứa bé ngủ thật đáng yêu, má hồng phinh phính:

– Thật là món ngon.

Rồi mụ đưa đôi tay khô héo ra nắm lấy Hansel nhốt vào một cái cũi nhỏ, cài then lại mặc cho cậu bé kêu gào thảm thiết. Rồi mụ sai cô em gái đi làm bữa ngon cho Hansel. Mụ bảo khi nào chăm cho anh của Gretel béo mầm thì mụ sẽ ăn thịt. Gretel cũng khóc thảm thiết nhưng không có ích gì. Hàng ngày, Hansel ăn thức ăn ngon còn em cậu phải ăn thừa.

– Giơ ngón tay tao xem đã béo chưa?

Ngày nào mụ cũng đến cạnh chiếc cũi hỏi Hansel như thế. Cậu bé nhanh trí thò ra mẩu xương nhỏ. Mụ xem xong tưởng ngón tay của Hansel vẫn gầy gò như thế, mụ ta sốt ruột:

– Con Gretel đâu? Nhanh lên, đem nước lại đây, thằng Hansel dù béo hay gầy, ngày mai tao cũng cứ làm thịt đem nấu.

Cô em vừa xách nước vừa khóc lóc thảm thiết, nước mắt lã chã rơi xuống hai bên má:

– Lạy trời phù hộ cho chúng cháu. Thà để thú dữ ăn thịt trong rừng thì anh em cũng còn được cùng nhau chết.

Mụ phù thủy nhốt Hansel vào một cái cũi nhỏ và bắt Gretel chăm cho Hansel béo lên để ăn thịt. (Tranh qua c1.staticflickr.com)

Mụ bảo Gretel đừng có kêu khóc nữa, vô ích. Mụ sai Gretel đi nướng bánh trước rồi đun nước làm thịt Hansel sau. Mụ đẩy Gretel đến bên bếp lò:

– Mày bò vào lò xem đủ nóng chưa, để cho bánh vào nướng.

Định bụng rằng Gretel mà vào thì mụ đẩy vào đó đóng nắp lại, quay lên ăn một thể. Nhưng Gretel biết ý nói:

– Cháu không biết làm thế nào mà vào được.

Đồ ngu như bò, lò có cửa khá rộng cơ mà. Trông đây này, tao vào cũng lọt nữa là mày. Mụ phù thủy sốt ruột, chửi bới Gretel.

Mụ loay hoay làm thử để Gretel trông đó mà làm theo. Khi mụ vào gần lò và thò đầu vào thì Gretel đẩy mạnh mụ vào rồi đóng cửa sắt lại, cài chặt then ở ngoài. Mụ già rú lên khủng khiếp, nhưng cô bé để mặc mụ bị thiêu cháy, chạy thẳng đến mở cũi cho anh và reo lên sung sướng:

– Anh ơi, anh em mình thoát rồi, con mụ phù thủy đã chết rồi.

Cửa cũi vừa mở, Hansel nhảy ra như con chim được sổ lồng. Hai anh em vui sướng, ôm nhau nghẹn ngào. Chúng chẳng còn sợ gì lúc này nữa. Hai đứa trẻ đi xem trong nhà mụ già có những gì. Chúng lấy làm kinh ngạc khi mỗi xó nào cũng có những hòm chứa đầy ngọc. Hai anh em lấy đầy một túi rồi chạy khỏi khu rừng của mụ phù thủy. Nhưng chúng chưa biết phải đi lối nào để về nhà.

Chúng cứ đi, cứ đi và dừng trước một cái đầm lớn, không có cầu mà cũng chẳng có thuyền để qua. Phía xa xa có con vịt trắng đang bơi, hai anh em gọi:

– Vịt ơi Vịt, Gretel và Hansel đây. Kè chẳng có cầu cũng không, hãy cõng anh em tôi qua với.

Hai anh em bảo nhau để vịt cõng từng người một không nặng. Qua đến bờ bên kia, chúng cảm ơn vịt trắng đã giúp đỡ mình. Quay đầu nhìn về phía trước, chúng nhận ra đường lối dẫn vào khu rừng quen thuộc. Ngôi nhà thân yêu hiện ra ở đằng xa. Chúng ba chân bốn cẳng chạy thẳng một mạch, nhảy bổ vào nhà, ôm ghì lấy cổ bố mẹ.

Họ gặp nhau vô cùng xúc động, mừng mừng tủi tủi. Từ ngày bỏ con trong rừng, bố mẹ chúng vô cùng ân hận. Khi thấy hai con trở về, họ quá đỗi sung sướng. Chắc hẳn về sau, dù nghèo đói đến mấy họ cũng sẽ chết cùng nhau chứ không đem con bỏ đi như thế nữa. Gretel và Hansel hân hoan, dốc túi ngọc mà chúng lấy được từ nhà của mụ phù thủy ra đất. Từ đó họ sống tiếp một cuộc đời rất hạnh phúc.

Sưu tầm

Cô tiên Jolie

Cô tiên Jolie

Ad will display in 09 seconds

Người xưa đối đãi thế nào với rượu

Ad will display in 09 seconds

Trải nghiệm cận tử của một thanh niên Mỹ

Ad will display in 09 seconds

Chuyện cổ Phật gia: Ai tỉnh, ai say?

Ad will display in 09 seconds

Ác nghiệp khi phá thai, xem xong đừng khóc!

Ad will display in 09 seconds

Hé lộ một nửa sự thật về vụ Mỹ ném bom nguyên tử xuống Nhật Bản

Ad will display in 09 seconds

Kiếp trước Đức Phật là ai?

Ad will display in 09 seconds

Bài phát biểu của TT Trump trước toàn thể người dân Mỹ từ Nhà Trắng ngày 8/1/2019

Ad will display in 09 seconds

Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

Ad will display in 09 seconds

Lời tiên tri 1000 năm đã thành sự thật

Ad will display in 09 seconds

Kẻ xấu xí vì sao đắc quả La Hán?

  • Người xưa đối đãi thế nào với rượu

    Người xưa đối đãi thế nào với rượu

  • Trải nghiệm cận tử của một thanh niên Mỹ

    Trải nghiệm cận tử của một thanh niên Mỹ

  • Chuyện cổ Phật gia: Ai tỉnh, ai say?

    Chuyện cổ Phật gia: Ai tỉnh, ai say?

  • Ác nghiệp khi phá thai, xem xong đừng khóc!

    Ác nghiệp khi phá thai, xem xong đừng khóc!

  • Hé lộ một nửa sự thật về vụ Mỹ ném bom nguyên tử xuống Nhật Bản

    Hé lộ một nửa sự thật về vụ Mỹ ném bom nguyên tử xuống Nhật Bản

  • Kiếp trước Đức Phật là ai?

    Kiếp trước Đức Phật là ai?

  • Bài phát biểu của TT Trump trước toàn thể người dân Mỹ từ Nhà Trắng ngày 8/1/2019

    Bài phát biểu của TT Trump trước toàn thể người dân Mỹ từ Nhà Trắng ngày 8/1/2019

  • Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

    Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

  • Lời tiên tri 1000 năm đã thành sự thật

    Lời tiên tri 1000 năm đã thành sự thật

  • Kẻ xấu xí vì sao đắc quả La Hán?

    Kẻ xấu xí vì sao đắc quả La Hán?