Ác giả tự có ác báo, trời cao có mắt không để ai chạy thoát bao giờ
Võ Tắc Thiên sau khi lên ngôi đã quyết tâm loại trừ những thế lực phản đối mình. Bằng cách sử dụng những kẻ ác chuyên hại người, bà ta đã tạo nên một sự khủng bố trên cả nước khiến ai cũng phải khiếp sợ. Và số phận của những kẻ ác này tất nhiên đều không có gì tốt đẹp.
Sau khi dẹp loạn cuộc nổi dậy của Từ Kính Nghiệp, Võ Tắc Thiên quyết tâm loại trừ những tông thất và đại thần triều Đường phản đối mình. Nhưng ai là người bí mật phản đối? Phải dùng cách nào mới biết được? Vậy là Võ Tắc Thiên bèn ra lệnh, phát động cuộc tố giác toàn quốc.
Bất kể quan lại lớn nhỏ, bách tính dân thường, chỉ cần ai phát hiện có người mưu phản, đều có thể đến báo cáo trực tiếp với bà. Quan lại địa phương gặp người đến tố giác, không được tự mình tra hỏi, nhất định phải chuẩn bị xe ngựa đầy đủ cho người tố giác, cung cấp đủ lương thực, phái người đưa đến hành cung của thái hậu, đích thân Võ Tắc Thiên triệu kiến.
Nếu thông tin của người tố giác là đúng, người đó có thể lập tức làm quan; nếu điều tra thấy không đúng sự thật, cũng không truy cứu tội vu cáo. Kết quả là, ngày càng có nhiều người tố giác từ khắp nơi đổ về.
Võ Tắc Thiên nhận được vô cùng nhiều tài liệu tố giác, nên cần có người thay thế bà thẩm vấn. Có một tướng quân người Hồ tên là Sách Nguyên Lễ, do tố giác mà được làm quan. Võ Tắc Thiên phái ông ta chuyên xử lý các vụ án mưu phản.
Sách Nguyên Lễ là một người vô cùng tàn nhẫn, thẩm vấn vụ án cho dù không có chứng cứ, cũng phải dùng hình phạt ép buộc phạm nhân khai ra đồng phạm. Phạm nhân không chịu nổi hình phạt, liền phải khai ra khẩu cung giả. Như vậy, ông ta thẩm vấn một người, sẽ liên quan đến hàng chục, hàng trăm người, vạ lây đến càng nhiều người, thì án tình càng thảm. Sách Nguyên Lễ báo cáo cho thái hậu, thái hậu lại khen ngợi ông ta vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Có vài vị quan thấy Sách Nguyên Lễ được thái hậu sủng ái, liền học theo cách thức của ông ta. Trong số đó thì người tàn ác nhất là Chu Hưng và Lai Tuấn Thần. Mỗi người bọn họ đều nuôi dưỡng vài trăm tên lưu manh, chuyên môn đi làm việc tố giác. Chỉ cần họ cho rằng ai đó có nguy cơ làm phản, liền phái người cùng lúc chỉ điểm ở nhiều nơi, nhằm ngụy tạo nhiều chứng cứ. Càng kì lạ hơn là, Lai Tuấn Thần còn biên tập một cuốn “Cáo mật la chức kinh”, truyền thụ các thủ đoạn để ngụy tạo ra tội trạng.
Chu Hưng, Lai Tuấn Thần xử lý các vụ án còn tàn nhẫn hơn cả Sách Nguyên Lễ. Họ nghĩ ra hàng trăm ngàn loại hình phạt vô nhân đạo, đủ các chủng loại. Hễ bắt được người, là họ đặt các công cụ tra tấn trước mắt ‘phạm nhân’, ‘phạm nhân’ vừa nhìn thấy, họ buộc phải thú nhận. Chu Hưng, Sách Nguyên Lễ trước sau giết tổng cộng vài ngàn người, Lai Tuấn Thần hủy hoại hơn một ngàn gia đình. Sự tàn nhẫn của họ đã ‘lưu danh’ sử sách.
Có một đại thần chính trực nói với thái hậu: “Hiện nay những vụ án tố giác mưu phản, đa phần đều là án oan, án giả, có thể có người đang âm mưu ly gián mối quan hệ giữa bệ hạ và các đại thần. Bệ hạ nhất định phải thận trọng!” Nhưng đáng tiếc, Võ Tắc Thiên không muốn nghe lời khuyên ngăn này.
Phong trào tố giác tội phạm càng ngày càng lớn mạnh, đến cả người thân tín của Võ Tắc Thiên, nắm giữ chức vụ đại tướng quân cấm quân là Khâu Thần, cũng bị người khác tố giác mưu phản, bị Võ Tắc Thiên hạ lệnh giết.
Có một ngày, thái hậu nhận được một bức thư tố giác, nói rằng Chu Hưng là đồng mưu của Khâu Thần, người đã bị xử tử. Thái hậu vừa nghe xong, liền vô cùng kinh ngạc, lập tức hạ mật chỉ cho Lai Tuấn Thần, yêu cầu hắn phụ trách vụ án này.
Thật là trùng hợp, khi thái giám đưa mật chỉ của thái hậu đến nhà Lai Tuấn Thần, hắn đang ngồi cùng với Chu Hưng, vừa uống rượu, vừa bàn luận vụ án. Lai Tuấn Thần xem xong mật chỉ của Võ Tắc Thiên, mặt không biến sắc, giấu mật chỉ vào trong tay áo, bình thản quay đầu lại, tiếp tục cùng Chu Hưng đàm đạo.
Lai Tuấn Thần nói: “Gần đây bắt được một số phạm nhân, phần lớn đều không thành thật khai báo, ông xem nên làm thế nào?”
Chu Hưng vuốt râu, mỉm cười nói: “Chuyện này không dễ dàng! Gần đây ta nghĩ ra một cách, lấy một chiếc chum lớn, đặt trên đống lửa. Kẻ nào không chịu nhận, đặt hắn vào chum để nấu lên. Chẳng lẽ lại không khai sao?”
Lai Tuấn Thần nghe xong, liền tán thưởng nói: “Cách đó hay lắm, hay lắm”. Ông ta vừa nói, vừa gọi công sai, đi lấy một chiếc chum và nhóm một đống lửa, mang đến trước đại điện, đặt chum lên trên đống lửa. Đống lửa cháy phừng phừng, nóng đến mức người trong đại điện đều toát mồ hôi không ngừng.
Chu Hưng đang cảm thấy kì lạ, Lai Tuấn Thần đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Nhận mật chỉ của thái hậu, có người tố giác Chu huynh mưu phản. Nếu huynh không thành thật khai báo, thì chỉ còn cách mời huynh vào trong chum”.
Chu Hưng vừa nghe nói, sợ đến hồn bay phách tán. Ông ta là người hiểu rõ nhất thủ đoạn của Lai Tuấn Thần, liền lập tức quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin liên hồi, tỏ lòng sẵn sằng khai nhận. Lai Tuấn Thần theo khẩu cung của Chu hưng, xử ông ta tội chết, bẩm báo cho thái hậu.
Võ Tắc Thiên nghĩ, Chu Hưng dẫu sao cũng đã vì mình làm không ít chuyện; hơn nữa, Chu Hưng có thật sự mưu phản hay không, chính bản thân bà cũng nghi ngờ, liền miễn tội chết cho Chu Hưng, cách chức ông ta, lưu đày đến Lĩnh Nam.
Chu Hưng làm nhiều chuyện xấu, oan gia nhiều không kể xiết, đi được nửa đường liền bị người ám sát. Sau đó, Võ Tắc Thiên phát hiện ra Sách Nguyên Lễ hại quá nhiều người, sự phẫn nộ của người dân lên đến cực điểm, liền tìm một lý do, xử ông ta tội chết.
Chỉ còn lại Lai Tuấn Thần, vẫn được sự tín nhiệm của Võ Tắc Thiên, tiếp tục hãm hại giết người thêm 5, 6 năm nữa, trước sau tổng cộng giết hại không biết bao nhiêu bách tính, quan lại, thậm chí đến cả tể tướng Địch Nhân Kiệt cũng từng bị ông ta vu cáo mưu phản, nhốt trong nhà lao, suýt nữa bị hại chết.
Tham vọng của Lai Tuấn Thần càng ngày càng lớn, còn muốn độc chiếm đại quyền trong triều đình, ông ta tức tối khi thấy cháu của Võ Tắc Thiên là Võ Tam Tư và con gái là Thái Bình công chúa có thế lực quá lớn, dứt khoát muốn ngồi lên đầu họ.
Những người này cũng không phải dễ để động đến, họ đã hành động trước, đã vạch trần toàn bộ nội tình các vụ án của những người tốt mà Lai Tuấn Thần đã hãm hại và áp dụng cực hình, hơn nữa còn lập tức bắt Lai Tuấn thần, xử ông ta tội chết.
Võ Tắc Thiên còn định bảo vệ ông ta, nhưng thấy người phản đối Lai Tuấn Thần nhiều không kể xiết, chỉ còn cách xử ông ta tội chết. Ngày Lai Tuấn Thần bị xử tử, ai nấy đều hân hoan, mọi người cùng nhau chúc mừng nói: “Từ giờ trở đi, đêm có thể yên giấc rồi!”
Quả đúng là:
Lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát, mắt thần linh soi thấu mọi sự.
Ác đồ ắt sẽ có ác báo, người lương thiện nhất định sẽ có nhiều thiện duyên.
Bất kỳ kẻ nào gian ngoan quỷ quyệt, nào ai có thể thoát nổi?
May có đức Phật tồn tại ngàn đời, bầu trời sáng lạn mặt trời không bao giờ lặn!
(Câu chuyện dựa trên cuốn “Uyên Giám Loại Hàm” đời Thanh)
Tuệ Tâm (Theo Secret China)