“Tôi không ngờ Pháp Luân Công lại tốt đến mức đáng kinh ngạc như vậy”
Người xưa có câu châm ngôn: “Bất lợi là có lợi”. Tuy nhiên, quan niệm phổ biến tại Đài Loan ngày nay lại là, “Tôi không lợi dụng người khác là tốt lắm rồi!” Tuy nhiên, ông Trương Siêu Chí lại còn luôn tranh đấu để chiếm những thứ dù nhỏ nhất cho đến khi ông bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công.
Sức khỏe và công việc kinh doanh của ông Trương đều cải thiện kinh ngạc nhờ tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công. (Ảnh: Minh Huệ)
Ông Trương và vợ bắt đầu học Pháp Luân Công vào tháng 3/2001. Ba người con của họ, sau khi chứng kiến vẻ đẹp của môn tu luyện cũng đã quyết định tập luyện. Kể từ đó, ông Trương và vợ không còn phải lo lắng về việc học hành và đạo đức của con cái nữa.
Ông Trương năm nay 44 tuổi và chỉ tốt nghiệp trung học. Ông là buôn bán rau quả từ khi mới 17 tuổi. Hiện tại ông là chủ một cửa hàng rau quả trái cây lớn. Vì luôn tuân theo nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn trong điều hành công việc kinh doanh, nên ông Trương đã giữ được rất nhiều khách hàng trung thành. Ông thuê 7 nhân viên để hỗ trợ điều hành công việc kinh doanh. Tuy từng làm việc quá sức và bị bệnh viêm gan C, nhưng giờ đây ông Trương hoàn toàn khỏe mạnh và mãn nguyện. Ông từng nhận xét, “Tôi không bao giờ nghĩ Pháp Luân Công lại quá tốt đối với sức khỏe và đạo đức của tôi như thế!”
Cuộc sống vất vả của người buôn bán hoa quả
Khi ông Trương còn bé, anh trai ông đã bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ là bán rau. Khi ông tốt nghiệp trung học, anh trai ông đã giúp ông bắt đầu công việc kinh doanh hoa quả cho riêng mình. Ông đã dạy ông Trương cách mua trái cây từ những nhà buôn rồi bán nó trên các con phố. Đó là một cuộc sống khó khăn, vất vả, khiến cả thân lẫn tâm đều mệt mỏi, kiệt sức.
Vì không có giấy phép bán hàng trên phố, nên ông phải liên tục canh chừng cảnh sát. Ông thức dậy vào lúc 3h sáng mỗi ngày để đến kịp các chợ bán buôn lúc 7h sáng, và chỉ nghỉ được một tiếng vào buổi trưa. Sau đó ông tiếp tục chuyển xe hàng đến một chợ rau quả buổi tối khác nơi mọi người sẽ đi mua sắm cho bữa tối của họ. Xe hàng trái cây của ông vẫn bán cho đến tận 11 giờ tối.
Sau 4 năm lao động vất vả, cuối cùng ông Trương cũng dành dụm đủ tiền để thuê một quầy hàng nhỏ. Tuy nhiên, lúc đó ông đã cảm thấy kiệt sức. Bất chấp mệt mỏi, ông vẫn từ chối thuê người giúp, thay vào đó ông khăng khăng tự mình làm mọi việc. Quyết định này đã phá hủy sức khỏe của ông, và ông trở nên kiệt sức trước khi kết thúc một ngày buôn bán, thực tế là ông luôn cảm thấy kiệt sức.
Đôi khi ông còn buồn ngủ trong khi đang tính toán doanh thu trong ngày và những đồng xu trượt khỏi tay ông rơi xuống sàn. Khi lái xe, ông thường phải chợp mắt vài phút trước khi ông có thể lái tiếp. Trước khi kết hôn ở tuổi 26, ông Trương bị chuẩn đoán bệnh viêm gan C, và bệnh viện không thể làm gì nhiều để giúp ông.
Điều tuyệt vời nhất đã đến với cuộc đời ông Trương
Nhờ sự giúp đỡ của anh chị và họ hàng, ông Trương đã mở rộng công việc kinh doanh gồm 5 cửa hàng rau quả. Do có quá nhiều chủ cùng điều hành các cửa hàng nên rất khó phối hợp, vì vậy mỗi người đã đứng ra quản lý cửa hàng của riêng mình. Theo kết quả rút thăm, ông Trương đã tiếp quản các hoạt động của cửa hàng ở Nội Hồ.
Vì đó là cửa hàng mới nhất, nên vẫn đòi hỏi một mức làm việc cao độ. Những người khác cho rằng ông không gặp may, nhưng khi hồi tưởng lại, ông nói, “Tôi đã rất may mắn khi đến Nội Hồ vì tôi đã được ban cho cơ hội để học Pháp Luân Công. Nó đã thay đổi quan điểm cuộc sốngi, sức khỏe, và toàn bộ đạo đức của tôi”.
Hàng xóm bên cạnh nhà ông Trương ở Nội Hồ là chủ một nhà hàng ẩm thực. Nhà hàng này cũng là một nơi tổ chức miễn phí các lớp hướng dẫn học Pháp Luân Công thường xuyên. Mặc dù ông Trương cũng tò mò đối với việc tập luyện, nhưng vì những khó khăn trong việc điều hành cửa hàng mới nên ông chưa tham gia. Tuy nhiên, một trong những nhân viên của ông đã đăng ký khóa hướng dẫn này.
Sau khi học Pháp Luân Công khoảng 6 tháng, anh ấy đã đưa cho ông Trương một cuốn sách bìa vàng Chuyển Pháp Luân. Ông Trương đã mất gần một tháng để đọc hết cuốn sách, nhưng trong quá trình ấy, ông cảm thấy một ước muốn mạnh mẽ trong tâm sẽ tuân theo những giáo lý này. Từ đó trở đi, ông quyết định bắt đầu học Pháp Luân Công, và vợ ông cũng vậy.
Ông Trương cho biết: “Tôi đã xúc động mạnh mẽ khi lần đầu tiên đọc được câu: ‘Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu’ trong Chuyển Pháp Luân. Những người bán rong trên phố thường quen với việc không hề cân nhắc đến người khác để thu lợi. Họ sẽ hành xử thiếu trung thực nếu có thể kiếm lời từ việc nào đó.
Việc giảm thiểu thiệt hại dường như rất quan trọng, vì vậy họ sẽ không bao giờ thừa nhận lỗi lầm. Các chuẩn mực đạo đức của tôi đã hoàn toàn biến đổi khi tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân. Sau khi tham dự khóa hội thảo 9 ngày miễn phí về Pháp Luân Công, tôi bắt đầu đến công viên, nơi các học viên Pháp Luân Công luyện các bài công pháp cùng nhau. Bất kể tôi mệt mỏi thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đến tập công. Tôi sẽ không cho phép bản thân lười biếng và lỡ mất cơ hội”.
Cuộc sống đau khổ vì tranh đấu
Ông Trương từng là một người thiếu kiên nhẫn. Trước khi học Pháp Luân Công, tâm tính của ông rất bất hảo. Lời nói và hành động của mọi người cũng có thể khiến ông cáu giận. Một ví dụ, ông đã cáu giận trước cuộc cãi vã giữa chị gái và anh rể ở một phòng khác. Khi ông đứng dậy để cố gắng chấm dứt cuộc cãi vã, ông đã bị ngất đi vì tức giận.
Trước khi bắt đầu học Pháp Luân Công, ông Trương nhất định sẽ tranh đấu với những người bán rong khác khi ông cảm thấy mình bị lợi dụng. Việc trả đũa là không có gì xa lạ. Một ngày nọ, ông bị một người bán rong khác đánh vì rao hàng quá lớn tiếng. Ông Trương sau đó đã tìm 5 người khác để trả đũa người đàn ông kia. Rồi ông phải tìm một người trung gian để ngăn người đàn ông đó nộp đơn kiện, nhưng vẫn chi trả cho ông ta một khoản chi phí thuốc men.
Ông Trương nhớ lại, “Trong một tháng trời tôi luôn cảm thấy bất an. Tôi sợ rằng ông ta sẽ trả thù bất cứ khi nào. Tôi phải sống trong sợ hãi, nó thực sự khiến tôi cảm thấy khổ sở”.
Những lời truyền miệng đã mang khách hàng đến cửa hàng ông Trương
Kể từ khi ông Trương bắt đầu học Pháp Luân Công, ông cố gắng luôn tuân theo nguyên lý tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Ông hướng đến sự vị tha và quan tâm người khác. Một sự cải biến đáng kể khác thể hiện trong cách ông quản lý công việc kinh doanh.
Trước khi bước vào tu luyện, ông thích mua hàng tồn kho từ những cuộc bán đấu giá vì giá cả khá thấp và đem lại lợi nhuận cao hơn. Lúc nào ông cũng chỉ quan tâm đến việc trả giá thấp nhất, mà không hề ngó ngàng đến chất lượng. Ông Trương mô tả bản tính này giống như: “Kền kền giành xác chết. Lợi nhuận là trên hết. Mọi người sẽ bỏ qua cả tình thân để thu lợi”.
Còn giờ đây, ông luôn cân nhắc đến khách hàng và những người bán hàng khác trước bản thân mình. Thay vì mua hàng tồn kho như trước, giờ ông đã mua từ những người bán buôn. Điều này giúp đảm bảo được chất lượng hàng hóa. Người truyền người, chẳng mấy chốc khách hàng đã đổ xô tới cửa hàng của ông.
“Nếu mọi người đều giống ông, thì chúng ta không còn cần đến cảnh sát nữa”
Khi mua hàng từ chợ, ông Trương không bao giờ thương lượng giá cả. Ông yêu cầu bản thân phải trung thực, nên cũng quyết định tin tưởng người khác. Ông Trương cho biết, “Nếu mua phải hàng kém chất lượng, tôi không đổ lỗi cho người khác. Tôi chỉ trách bản thân vì đã thiếu tinh tường. Nhờ đó, tôi nhanh chóng học hỏi được rất nhiều điều”. Lúc đầu, những người bán hàng rất ngạc nhiên khi thấy một người “ngốc ngếch” như ông Trương, nhưng sau vài năm, ông đã chiếm được lòng tin của họ.
Đôi khi, nếu ông thấy chất lượng hàng có vấn đề, ông sẽ từ tốn báo cho nhà buôn. Người bán thường sẽ ngay lập tức đề nghị bồi thường cho ông. Nhưng ông luôn luôn từ chối. Những người cùng bán rong với ông thường phân bì với nhà buôn rằng, “Vậy là không công bằng. Khi tôi yêu cầu bồi thường thì ông từ chối. Ông Trương không muốn bồi thường, ông lại cố nài nỉ”.
Một ngày nọ, ông Trương mua 10 trái sầu riêng. Vì xe tải đã đầy, ông bèn gửi một người bán hàng trông hộ. Khi ông trở lại vào ngày hôm sau, người bán hàng bối rối nói, “Ông có để lại chỗ tôi trái sầu riêng nào không? Tôi không thấy trái nào cả”.
Ông Trương trả lời: “Ồ, đừng bận tâm làm gì”. Một người bán rong nghe được cuộc trò chuyện hỏi ông Trương, “Học viên Pháp Luân Công các ông thật lạ. Anh ta nói rằng chúng bị mất và ông chấp nhận việc đó sao? Sao ông không cãi lại? Chính ông ta đã cầm sầu riêng của ông mà”.
Ông Trương đáp: “Nếu chúng thật sự thuộc về tôi, thì chúng sẽ quay về với tôi theo cách này hoặc cách khác. Nếu không phải, thì chúng sẽ không bao giờ quay trở lại. Ông ấy đã không cố ý làm mất chúng”. 30 phút sau, người bán hàng báo với ông Trương, “Tôi tìm thấy sầu riêng của ông rồi”.
Rất nhiều người bán hàng và những nhà buôn đều biết ông Trương học Pháp Luân Công. Nhiều người nhận xét, “Nếu tất cả mọi người được như ông Trương, thì chúng ta sẽ không còn cần đến cảnh sát nữa”.
Theo Minh Huệ