Tiều phu lạc chân vào động tiên một chốc, chẳng ngờ nhân gian đã trôi qua trăm năm

28/07/20, 10:49 Cổ Học Tinh Hoa

Trong giới tu luyện có câu rằng: “Một ngày phương trời bằng nghìn năm mặt đất”. Hàng trăm năm về trước, từng có một câu chuyện kể về chàng tiều phu nọ, tình cờ lạc vào động tiên chỉ mới một thoáng chốc, đến khi trở ra thì phát hiện đã mấy trăm năm trôi qua.

Có một ngôi làng nọ nằm ở dưới chân núi Thiên Linh, phía nam Mã An Sơn. Một hôm, người tiều phu tên là Lưu Triết, cũng là người trong làng trên đường lên núi đốn củi, lúc chập tối chuẩn bị gánh củi về nhà thì bệnh dạ dày của anh đột ngột tái phát. Vì vậy, Lưu Triết bèn tìm một nơi đất bằng phẳng trên sườn đồi để đặt gánh củi xuống nghỉ ngơi một lát. 

Người tiều phu lên núi đốn củi, gặp được động tiên. (Ảnh qua Pinterest)

Vừa hay ở đó có một mỏm đá thẳng đứng có thể dùng làm chỗ dựa lưng nghỉ ngơi. Lúc đầu, Lưu Triết nghĩ rằng chỉ cần chịu đau một chút là cơn đau sẽ thuyên giảm, nhưng không ngờ cơn đau lại ngày càng trở nên tồi tệ. 

Đến khi cảm thấy thực sự không thể chịu nổi, để giảm đau, Lưu Triết bèn dùng một tay ấn vào bụng, tay còn lại thì vỗ vào vách đá.

Trong lúc đang vỗ vỗ thì đột nhiên Lưu Triết nghe thấy đâu đó có tiếng động trong mỏm đá phát ra. Sau đó, bề mặt đá từ từ di chuyển, hé lộ ra một cái hang động, từ trong hang phát ra thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ cùng hương thơm nức mũi.

Lưu Triết cảm thấy vô cùng sửng sốt, anh loạng choạng đứng dậy, thì thấy một ông lão có vẻ mặt hiền lành đang từ trong động tiến về phía mình. Ông lão hỏi: “Ngươi là ai?”. 

Lưu Triết trả lời: “Tôi là tiều phu, tên của tôi là Lưu Triết”

Ông lão nói: “Ồ, hóa ra là một tiều phu. Làm sao ngươi biết gõ cửa sơn môn như vậy?” 

Lưu Triết trả lời: “Tôi nào biết có sơn môn ở đây, chỉ là dạ dày tôi đau quá, nên gõ bừa vào đó”. 

Ông lão mỉm cười nói: “Mặc dù là gõ bừa, nhưng khoảng thời gian, số lần gõ, mức độ gõ mạnh hay gõ nhẹ đều rất phù hợp. Đây chính là duyên phận!”

Sau đó, ông lão cho gọi một đồng tử dìu Lưu Triết vào hang. Lưu Triết thấy rằng, mặc dù trong hang động không có đèn, nhưng lại được bao trùm bởi một thứ ánh sáng dịu nhẹ. 

Trong hang động được bao trùm bởi một thứ ánh sáng dịu nhẹ. (Ảnh qua sunflowertour)

Bên trong hang lớn là đình đài lầu các, lan can có chạm khắc hoa văn, đường được lát bằng ngọc bích. Trên cao bốn bề đều treo đầy vàng bạc châu báu, bên dưới thì trồng toàn kỳ hoa dị thảo dù không biết tên nhưng vô cùng đẹp đẽ. 

Lưu Triết được đồng tử đỡ ngồi xuống, thì phát hiện rằng mặc dù bàn ghế trông giống như đá, nhưng khi ngồi lên thì không cảm thấy lạnh lẽo. 

Sau khi uống tiên đơn mà ông lão đưa cho, cơn đau của Lưu Triết hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn tràn đầy sinh khí.

Ông lão thấy sức khỏe của Lưu Triết đã phục hồi, liền ra lệnh cho đồng tử đun nước pha trà. Đồng tử tuân theo bèn dùng nước suối trong hang động rót đầy vào nồi đất sau đó đem đặt lên bếp, dùng quạt phe phẩy một lúc thì nước bắt đầu sôi. 

Sau khi nước suối đã sôi được rót vào tách trà, thì một hương thơm thoang thoảng bay ra tỏa khắp không trung, uống một ngụm liền cảm thấy sảng khoái và phấn chấn. 

Khi đó, ông lão và Lưu Triết vừa uống trà vừa trò chuyện say sưa cùng nhau. Trong lúc trò chuyện, Lưu Triết chợt phát hiện sâu trong hang động, có một bức tường đất mọc đầy cỏ, một con thỏ xám từ bên trong tường nhảy ra ngoài thì toàn bộ cỏ xanh trên tường cũng nhất loạt chuyển sang màu vàng. 

Ngay sau đó, con thỏ xám lại từ bên ngoài tường nhảy trở lại vào trong, thì toàn bộ cỏ vàng lại chuyển sang màu xanh lá cây. Con thỏ xám hết nhảy vào trong lại nhảy ra ngoài bức tường, cỏ trên tường cũng liên tục thay đổi từ xanh sang vàng, từ vàng sang xanh.

Lưu Triết cảm thấy rất thần kỳ, bèn hỏi ông lão nguyên do. Ông lão nói: “Ngươi ở nhân gian đã từng nghe qua câu chuyện, trong hang chỉ là 7 ngày, nhưng ở nhân gian đã là vài nghìn năm chưa? Mỗi một lần con thỏ xám nhảy qua nhảy lại bên trong và bên ngoài bức tường, là đã trải qua 1 năm ở nhân gian. Màu sắc ở trên tường thay đổi cũng chính là khi các mùa xuân hạ thu đông đan xen nối tiếp ở bên ngoài hang, cỏ và cây trên nhân gian cũng thay đổi từ màu vàng sang màu xanh lá cây và từ màu xanh sang màu vàng”.

Lưu Triết cảm thấy rất khó tin, liền nghi hoặc hỏi: “Vậy thì, trong lúc chúng ta uống trà, thỏ xám đã nhảy qua nhảy lại không dưới một trăm lần, lẽ nào một trăm năm trên nhân gian đã trôi qua rồi sao?”.

Ông lão đáp: “Tất nhiên rồi”.

Đột nhiên, Lưu Triết nhớ đến đống củi bên ngoài hang động, cần phải nhanh chóng gánh về nhà để bán vào sáng mai, vì vậy anh đứng dậy xin cáo từ.

Ông lão năm lần bảy lượt níu giữ Lưu Triết mà không được, đành đưa anh ra ngoài hang. Khi sắp ra khỏi hang, ông lão tiện tay nhặt một ít vàng bạc châu báu ở trong hang động tặng cho Lưu Triết, nhưng anh kiên quyết từ chối.

Sau khi ra khỏi hang, Lưu Triết ngoái đầu lại nhìn, thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy trước mắt không còn cái hang nào cả? Vẫn là mỏm đá lúc trước nhìn thấy, quay đầu lại nhìn thì gánh củi mà mình vừa đốn về, sớm đã biến thành đống cây mục nát. Lúc này Lưu Triết mới tin rằng lời ông lão trong hang nói đều là sự thật.

Khi Lưu Triết men theo con đường nhỏ trở về thôn xóm thì thấy nhà cửa của anh đã biến mất. Anh nói với mọi người trong thôn, tên mình là Lưu Triết, từng sống cùng anh trai là Lưu Hân và chị dâu Vương Thị ở phía đông thôn, trong một lần lên rừng đốn củi thì lạc vào động tiên, bây giờ trở về thì không thấy căn nhà của mình như trước đâu nữa. Do thời gian quá dài, cũng không biết tin tức của anh trai, chị dâu và người thân thế nào.

Người dân trong thôn nghe Lưu Triết kể lại, liền giúp anh tìm kiếm người thân. Kết quả là tìm thấy một hậu duệ của gia tộc Lưu thị, cháu nội đời thứ 11 của Lưu Hân, và quả thật trong gia phả có ghi cả tên Lưu Hân và Lưu Triết. Con cháu của Lưu thị nghe nói rằng em trai ruột của tổ tiên Lưu Hân xuất hiện, liền lũ lượt kéo đến để hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng không một ai tin.

Lưu Triết không biết phải làm sao, đành lên núi tìm lại động tiên, muốn tìm ông lão trong động để chứng thực chuyện này, nhưng đi lòng vòng mấy lượt cũng không tìm thấy đống củi mục nát và sơn môn của động tiên nọ. 

Điều này khiến anh vô cùng xấu hổ, nhưng không nỡ rời xa mảnh đất quê cha đất tổ, vì vậy, Lưu Triết đã xây hai ngôi nhà bằng đất, khai khẩn thêm một vài mẫu đất hoang ở rìa thôn, trồng trọt cày cấy. May mắn thay, người dân ở đây chất phác hiền hậu, thấy Lưu Triết hiền lành và siêng năng, vì vậy cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, vui vẻ hòa thuận sống với nhau.

Chúc Di (Theo Secret China)

Ad will display in 09 seconds

Cách chọn đồ đệ của lão thợ khóa khiến nhiều người bất ngờ

Ad will display in 09 seconds

LÀM GÌ KHI ĐỐI DIỆN VỚI KHÓ KHĂN ?

Ad will display in 09 seconds

Lòng trung thực đáng giá bao nhiêu?

Ad will display in 09 seconds

Donor - Một câu chuyện có thật

Ad will display in 09 seconds

Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

Ad will display in 09 seconds

10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

Ad will display in 09 seconds

Ấm trà tri âm

Ad will display in 09 seconds

Từ bỏ điều này sẽ đắc Phúc báo

Ad will display in 09 seconds

Người tốt hay gặp khó, kẻ xấu vẫn thành công? Đây là lời giải đáp

Ad will display in 09 seconds

Chớ nghĩ nhân gian nhiều mỹ hảo, ma quỷ đang thao túng con người!

  • Cách chọn đồ đệ của lão thợ khóa khiến nhiều người bất ngờ

    Cách chọn đồ đệ của lão thợ khóa khiến nhiều người bất ngờ

  • LÀM GÌ KHI ĐỐI DIỆN VỚI KHÓ KHĂN ?

    LÀM GÌ KHI ĐỐI DIỆN VỚI KHÓ KHĂN ?

  • Lòng trung thực đáng giá bao nhiêu?

    Lòng trung thực đáng giá bao nhiêu?

  • Donor - Một câu chuyện có thật

    Donor - Một câu chuyện có thật

  • Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

    Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

  • 10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

    10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

  • Ấm trà tri âm

    Ấm trà tri âm

  • Từ bỏ điều này sẽ đắc Phúc báo

    Từ bỏ điều này sẽ đắc Phúc báo

  • Người tốt hay gặp khó, kẻ xấu vẫn thành công?  Đây là lời giải đáp

    Người tốt hay gặp khó, kẻ xấu vẫn thành công? Đây là lời giải đáp

  • Chớ nghĩ nhân gian nhiều mỹ hảo, ma quỷ đang thao túng con người!

    Chớ nghĩ nhân gian nhiều mỹ hảo, ma quỷ đang thao túng con người!