Nghi ngờ liên quan đến mổ cướp nội tạng: Người lính nhớ lại một sự kiện ớn lạnh
Tôi đã gặp một người đàn ông trẻ vào mùa thu năm 2006, người đã từng phục vụ trong quân đội ở thành phố Đan Đông, tỉnh Liêu Ninh. Anh ấy đã kể với tôi một sự việc đã xảy ra vào nhiều năm trước. Những gì xảy ra vẫn còn khiến anh ấy ớn lạnh.
“Đó là một ngày lạnh giá vào tháng 12 năm 2000. Đơn vị của chúng tôi bất ngờ được triệu tập để thực hiện một nhiệm vụ khẩn cấp vào khoảng 1 giờ sáng. Chúng tôi trang bị đầy đủ thiết bị và đến Ga tàu hỏa Đan Đông và bao vây ở đó. Không lâu sau, một chiếc tàu hỏa từ Thiên Tân đến. Một vài quan chức quân đội và bác sĩ quân đội ra khỏi tàu. Sau khi họ trò chuyện riêng với các chỉ huy của chúng tôi, một vài người thuộc đơn vị của chúng tôi, gồm có một số người thuộc đội của tôi, đã được chọn để hộ tống chuyến tàu. Cứ hai người thì được giao nhiệm vụ trông chừng một toa tàu.
Chúng tôi không biết có gì ở trong những toa tàu trước khi rời đi, nhưng chúng tôi cảm nhận được tính nghiêm trọng của tình huống này, và nó rất bất thường. Khi vào trong toa, điều nhìn thấy đã khiến chúng tôi bị sốc. Nó là một chuyến tàu dùng để để vận chuyển vật nuôi, và nóc các toa tàu đều được mở. Tuy nhiên, nó không chở động vật, mà là chở các học viên Pháp Luân Công. Nam, nữ, già trẻ đều có. Chúng tôi được biết rằng họ bị bắt giữ vì đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Cổ tay họ bị còng vào một thanh kim loại ở nóc toa. Tôi và đồng đội lạnh run lên vì sợ. Chúng tôi sợ không dám nói một lời và chỉ cầm súng tiểu liên đứng đó. Đó là một đêm đông ở vùng đông bắc Trung Quốc, và anh hãy tưởng tượng trời lạnh thế nào khi đang ở trong chuyến tàu di chuyển với tốc độ nhanh mà nóc toa mở. Tôi không nhớ chúng tôi đã đi bao lâu, nhưng cuối cùng chúng tôi đã đến nơi, quận Tô Gia Truân ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh (nơi đầu tiên bị phơi bày tội ác mổ cướp nội tạng).
Sau khi trở lại doanh trại quân đội, chúng tôi biết rằng có một sự cố nghiêm trọng trong nhiệm vụ. Khi vận chuyển các học viên Pháp Luân Công, một người lính trong đội của tôi ở Song Thành, tỉnh Hắc Long Giang, đã không thể điều khiển cảm xúc của mình sau khi nhìn thấy các học viên bị treo lên như thế. Phần lớn các học viên là nữ và nhiều người đã già. Một số mặc quần áo rất mỏng. Người ta nói rằng người lính này bắt đầu thấy ảo giác, và anh ấy nghĩ rằng mỗi học viên trên tàu là mẹ mình. Người lính này đã nói với đồng đội của mình, người đang giữ chìa khóa còng tay, hy vọng mở còng tay và cho họ sưởi ấm một chút. Đồng đội của anh ấy đã từ chối. Cơn giận bốc lên, người lính này đã bắn súng lên bầu trời, và đồng đội của anh đã sợ hãi và mở còng tay cho tất cả học viên. Sau đó người đồng đội của anh ấy đã tố giác anh lên các quan chức cấp trên.
Kết quả là, người lính từ Song Thành này đã lập tức bị nhốt vào phòng biệt giam, bị đánh đập và thẩm vấn nhiều ngày. Anh ấy liên tục bị hỏi: “Tại sao anh mở còng tay cho các học viên Pháp Luân Công? Anh có âm mưu chính trị à?” Người lính rất kiên quyết và không nói một lời. Vì anh ấy bị đánh đập đến gần chết, một người ở cùng doanh trại đã liên lạc với bác của anh, trưởng một đơn vị vũ trang. Bác anh đã trả rất nhiều tiền hối lộ và cuối cùng đưa anh về nhà.”
Vì sự việc này xảy ra nhiều năm trước, có thể có sự khác biệt về độ chính xác ngày giờ, nhưng điều được miêu tả đã thực sự xảy ra.
(theo vn.minghui)