Kì I: Ký ức bị bỏ quên
Linh mỉm cười bước lên xe. Hoàng nói chưa từng gặp Linh trước đó, cũng đồng nghĩa với việc, Hoàng không nhớ gì đến lần chạm trán đầu tiên của anh và cô, không phải ở quán cafe này, mà là ba năm về trước, một ký ức cũng đã từng bị Linh quên lãng, cho tới hôm nay…
10/10/2010
Vincom, 10h sáng
Linh có mặt và xếp hàng mua vé xem phim. Ngày đại lễ nghìn năm mới có một lần, cô chọn cho mình cách thư giãn bằng cách một mình bắt bus lên đây, trong khi bạn bè cô hoặc là tụ tập thành từng đám đi xem duyệt binh từ sáng sớm, hoặc là từng đôi đánh lẻ hẹn hò trong ngày cuối tuần đặc biệt, ngày trọng đại nhất được cả nước đón chờ trong vòng mấy năm qua. Linh không thích chen chúc chốn đông người. Mặc dù lũ cạ cứng rủ rê lôi kéo hết lòng, từ ngọt ngào đến dọa dẫm, nhưng cô vẫn không chịu đi cùng. “Thôi, bọn mày cứ đi đi, tao ở nhà, còn đống bài tập chưa làm, với cả đông thế này sợ… móc túi. Haha”.
Bọn bạn nhìn nhau, và nhìn cô ái ngại…
Nói thẳng ra là cô vẫn đang buồn đi…
Nói thẳng ra là cô vẫn đang nhớ Việt đi…
Nói thẳng ra…
Hôm nay là kỉ niệm ba năm ngày hai đứa yêu nhau đi.
Buổi sáng khá đông khách. Linh mua vé vào xem “Resident Evil: Afterlife” – bộ phim vừa ra rạp và đang cực hot. Vốn dĩ cô không thích xem mấy phim bắn nhau, đấm đá loạn xị lên thế này. Gu của Linh là phim tâm lý xã hội tình cảm, cái thể loại vừa xem vừa rút khăn giấy cơ. Nhưng mà chợt nghĩ, cô cần một sự thay đổi…
Người ta cũng đã thay đổi rồi mà…
Ba năm làm bạn tốt, một năm rưỡi chính thức là một đôi… và chỉ sáu tháng xa cách.
Nhiều khi nghĩ lại quãng đường cô và Việt đã từng đi, và đi cùng nhau, cô thấy thật xót xa. Hai đứa đơn phương thích nhau đến tận ba năm nhưng không ai dám bày tỏ. Dũng cảm nói ra để rồi nhận được một cái gật đầu e lệ vào đúng ngày giải phóng thủ đô hai năm về trước, lúc hai đứa đi chơi cùng nhau. Rồi hai năm bên nhau. Đó có lẽ là những tháng ngày hạnh phúc nhất đối với Linh. Được nâng niu, che chở, được quan tâm chăm sóc. Cô nhớ biết bao bàn tay ấm áp của Việt đã từng đan vào tay cô, nhớ câu nói: “Tại sao giữa các ngón tay lại có những khe hở? Ðó là để những khoảng trống ấy trên tay bạn được lắp đầy bởi những ngón tay của người khác”. Cô nhớ như in, lần nào qua đường Việt cũng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, vừa đi vừa dặn: “Không có tớ ở bên, cậu không được qua đường một mình đâu nhé”. Những lúc ấy, Linh vặn vẹo: “Thế tớ phải làm sao? Có phải lúc nào cậu cũng ở bên tớ đâu”. Việt nhìn thẳng vào mắt Linh: “Tớ sẽ luôn ở bên cậu”. Linh hạnh phúc tột cùng. Và cô tin đó là sự thật…
Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện không suôn sẻ như Linh nghĩ. Cô tin Việt, tin vào cái tình yêu bốn năm rưỡi của Việt, tin vào lời hứa của Việt. Cô không nghĩ ba năm du học Việt sẽ thay đổi. Vậy mà chỉ sáu tháng sống bên nước Úc xa xôi, hai đứa đã hoàn toàn… không là gì của nhau nữa.
Chia tay cũng được một năm rồi, nhưng nước mắt vẫn rơi…
– Bạn ơi, vé của bạn bị rơi này.
Linh ngước lên. Trước mắt cô là một cậu con trai trạc tuổi, mặc quần Jeans, áo phông Tôi yêu Hà Nội khá đẹp trai. Linh cúi xuống gạt nhanh giọt nước mắt, rồi cảm ơn cậu bạn tốt bụng kia, chìa tay xin lại vé.
– Ồ, Afterlife, tớ cũng mua phim này. Hì. Sự lựa chọn tuyệt vời đấy.
Người kia đưa vé cho Linh, không quên nháy mắt với cô trước khi quay đi. Linh nhận thấy khuôn mặt này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Nhớ không rõ. Cũng có thể là do đẹp trai nên khuôn mặt phổ biến không chừng. Cô tặc lưỡi: “Chậc, kệ”.
Phòng chiếu số một. Tối om. Nhận cái kính 3D từ tay mấy chị phục vụ, cô nhanh chóng tìm ra ghế của mình, số B16. Lần đầu tiên xem thể loại phim hành động khoa học viễn tưởng này, chém giết, đấm đá, ma quỷ, Linh sợ phát khiếp. Nhất là những đoạn lũ Zombie rượt đuổi ăn thịt người. Toàn thân Linh co rúm lại, cô hét toáng lên, quay ngoặt người sang phải, úp mặt vào vai người bên cạnh, mắt nhắm nghiền, không cần biết đó là ai. Hết đoạn gay cấn, mới nhớ ra là… chẳng quen biết gì người ta, đành ngồi nghiêm lại vị trí, lý nhí: “Xin lỗi”. Bên kia không nói gì. Chắc người ta bỏ qua cho rồi. Hú hồn. Nhưng khốn nỗi lũ Zombie trên phim không bỏ qua cho cô. Chúng như nhảy thẳng vào mặt người ta vậy. Theo quán tính, lại tiếp tục hét và… quơ tay tìm lấy một chỗ bám bất kì trong bán kính một cánh tay, tất nhiên, gần nhất lại là người bên cạnh bên phải, tại bên trái là ghế trống mất rồi. Cũng không còn cách nào khác, đành mặt dày vậy. Hết phim (cuối cùng cũng hết), Linh đi theo người kia, định xin lỗi vì đã cố ý “mạo phạm ngọc thể”. Vừa ra khỏi phòng chiếu tối mù.
– Ấy ơi!
Người kia quay lại. Cả hai cùng ngạc nhiên, mắt mở to:
– Ơ, là ấy sao?
Hóa ra chính là người đã nhặt vé cho Linh. Đúng là trùng hợp. Hai người nhìn nhau cười tươi. Linh ngỏ ý xin lỗi chuyện trong phòng chiếu. Bên kia tinh quái: “Xin lỗi suông thôi à?”. Mặt Linh nghệt ra rồi xị xuống, trông phát tội, không biết nên xử lý thế nào. Nhìn đồng hồ, cũng gần 2h chiều rồi. Nghĩ đi nghĩ lại: “Giờ về nhà hẵng còn sớm, chắc lũ kia chưa về. Với lại dù gì mình cũng đang mắc nợ người ta”. Linh ngước lên nhìn cậu bạn kia, nãy giờ vẫn kiên nhẫn đứng đó chờ Linh (và suýt bật cười thành tiếng vì cái bộ mặt nhăn nhó của cô), cười tươi: “Trà sữa nhé!”
Tầng năm chật cứng người. Tìm mãi mới được một cái bàn, hai đứa ngồi xuống, vừa nhâm nhi trà sữa vừa nói chuyện. Hai người nói chuyện khá hợp nhau. Hóa ra cậu bạn mới quen của cô lại… không phải là bạn. Hic. Hoàng – tên anh ý – hơn Linh hẳn hai tuổi, đã ra trường đi làm rồi. Thế mà nãy giờ ấy tớ ngọt xớt quá cơ. Hoàng vui tính, biết cách làm người khác phải cười nghiêng ngả vì những câu chuyện hài hước của mình.
– Mà sao em thấy anh quen cực nhá. Không biết gặp ở đâu rồi ấy (Đã đổi xưng hô)
– Hay tại anh đẹp trai nên khuôn mặt nó phổ biến?
– Ơ…
“Nghĩ giống mình thế” – Linh bật cười. Người đâu mà tự tin thái quá thế không biết. Anh ta cũng khá đẹp trai, nhưng với cô, hình như Việt vẫn là nhất. Linh hứa với lòng mình sẽ quên cậu ấy, và rõ ràng là cô đang tập quên từng ngày, nhưng Hoàng lại có nét gì đó rất giống Việt. Hình như là đôi mắt thì phải. Cái nhìn của anh làm cô nhớ đến Việt – điều mà từ lâu lắm rồi cô đang cố gạt qua một bên. Tiếng cười của cô bé bàn bên cạnh kéo Linh về với thực tại, cô nhận ra là mình vô duyên đến tệ khi lơ đễnh nhìn ra cửa sổ mà quên mất sự có mặt của người đối diện nãy giờ.
4h chiều, Linh xin phép ra về. Hoàng ngỏ ý đưa Linh về bằng xe máy nhưng cô từ chối. Hoàng đành đứng chờ xe bus với Linh. Đứng cạnh nhau nhưng cả hai không ai nói gì. Cho đến khi Linh bước lên xe, Hoàng mới gọi với theo:
– Làm sao để gặp lại em?
Linh mỉm cười, không trả lời. Cô đâu biết rằng cô đã để lại trong Hoàng một câu hỏi to đùng, mà không biết đến bao giờ mới có được câu trả lời. Biết đâu, cũng có thể là không bao giờ.
***
Những ngày sau đại lễ, mọi người lại tất bật trở lại với cuộc sống thường nhật. Trường Linh sắp thi cuối kì. Cô đã xin nghi hẳn chỗ gia sư để chú tâm vào ôn thi thật tốt. Từ ngày Việt đi du học, Linh cũng ấp ủ ước mơ đó. Cô học hành chăm chỉ, học đêm học ngày. Ngày trước, luôn là Việt động viên Linh. Chỉ là qua những lá thư điện tử, qua những dòng chat lúc nửa đêm, nhưng chỉ cần có thể, bao nhiêu mệt mỏi của Linh đều tan biến hết. Vừa học ở trường, vừa học tiếng Anh, lại vừa gia sư để kiếm thêm tiền trang trải cho cuộc sống, bởi nhà Linh cũng không khá giả gì, phải nói là Linh đang chạy đua với thời gian. Có khi thời gian một ngày không đủ để làm hết những gì cô đặt ra. Dù không thể phủ nhận giờ hai đứa không còn là người yêu của nhau nữa, nhưng thay đổi một thói quen, một suy nghĩ, một ước mơ, thật khó. Vẫn thế, vẫn lao vào học như trước, chỉ mong xin được một suất học bổng toàn phần. Để đến khi mệt lả người, cô mới nhận ra rằng, hình như tất cả đã rời xa cô.
– Tiền phòng lại sắp tăng đấy mày ạ – Nhung đặt phịch cái cặp xuống ghế, uống vội cốc nước, thông báo tin nóng cho Linh.
– Lại tăng à? Sao mới ba tháng đã tăng rồi? Linh lo lắng
– Ai biết. Tao vừa gặp cô chủ dưới ngõ, cô bảo tao thế. Điên thật. Cứ thể này thì chết con nhà người ta à?
Đúng là chết thật. Như bây giờ đã đủ đau đầu rồi, lại tăng thêm nữa. Linh vừa xin nghỉ chỗ gia sư. Trời ạ. Sao mà xui xẻo thế không biết. Với tình hình như hiện nay thì kiếm một chỗ làm tốt không phải là dễ. Nhìn sang bên kia, Nhung cũng đang nhăn nhó suy nghĩ. Linh nhìn bộ dạng nó lúc này mà đang buồn cũng phải cười. Linh biết Nhung đang nghĩ hộ cho Linh. Tiền phòng tăng không mấy ảnh hưởng đến Nhung vì nhà con bé khá giả hơn Linh nhiều. Nhưng Nhung thương Linh. Nhiều lần Nhung ngỏ ý muốn trả thêm tiền phòng giúp Linh nhưng Linh nhất định không chịu. Cô không muốn phải chịu ơn người khác. Nhung tính tình thẳng thắn, có gì nói vậy và tốt bụng thì…. Linh thề là không nhất thì cũng thứ nhì quả đất này (quả đất khác thì cô không biết.)
– A, có rồi có rồi.
Tiếng hét của Nhung cắt ngang dòng duy nghĩ của Linh. Nó rót thêm một cốc nước nữa, nhưng không uống mà đưa cho Linh:
– Đây, uống đi cho đỡ căng thẳng rồi tao nói cho. Có cách cho mày rồi. Hehe. Tuần trước con bạn tao vừa hỏi tao có muốn đi làm thêm không, nó biết một quán café đang tuyển người làm đấy. Một ngày bốn tiếng thôi, có thể làm thêm ca, lương chắc không cao như gia sư, nhưng cũng đỡ được phần nào. Hi vọng là người ta chưa tuyển được ai.
Muốn ôm lấy con bạn thân quá đi. Thấy chưa, Linh đã bảo Nhung tốt nhất nhì quả đất này mà lại. Rắc rối được giải quyết khoảng 50%. 50% còn lại thì dựa vào vận may của Linh. Mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Dù gì thì trời cũng không tiệt đường sống của ai bao giờ mà. 😀
Cầm trên tay địa chỉ Nhung cho, Linh bắt xe bus đến gần đó rồi đi bộ dọc con đường. Xem nào, sắp tới rồi. 256 à? 230 này,… 254 này, 256 này. Linh ngước lên nhìn bảng hiệu của quán. Cái gì? Hai trăm… hai trăm năm sáu ư?
Phải đứng lặng đi một lúc Linh mới định hình được là mình đang đứng ở đâu. Trước mặt cô là quán cà phê – nơi Việt và Linh đã nhiều lần tới vào những dịp cuối tuần để nhâm nhi những cốc trà chanh hay những ly sinh tố mát lạnh… Sao mà không nghĩ ra ngay chứ. Đọc địa chỉ rõ ràng rồi mà không nhớ ra. Để rồi đến tận đây. Để rồi bao nhiêu kí ức xưa ùa về. Cô thực sự không muốn tìm lại những gì đã qua. Cô không cho phép mình yếu đuối. Tiếc rằng lý trí của cô không chế ngự được tình cảm, không phủ nhận rằng, Linh vẫn nhớ Việt nhiều lắm.
Mãi suy nghĩ, Linh không biết là cánh cửa kính đi vào quán đã mở ra từ bao giờ. Một giọng nói quen thuộc vang lên, kéo cô về với thực tại:
– Đến rồi sao không vào đi?
***
Hoàng là em họ của chị chủ quán. Anh thường xuyên ghé qua để trông và quản lý quán cho bà chị họ những lúc rảnh rỗi. Hóa ra đó là lý do mà tại sao Linh thấy Hoàng quen quen hôm gặp ở Megastar. Chẳng phải vì khuôn mặt đẹp trai nên phổ biến như cô nghĩ nữa. Giờ thì Linh đã nhớ ra Hoàng. Hóa ra nhân duyên của hai người đã bắt đầu từ lâu, rất lâu rồi. Và có lẽ, còn trước cả khi gặp nhau ở quán cafe này cơ.
Nhờ mối quan hệ… sơ sơ với Hoàng mà application của cô được gật đầu cái rụp. Linh vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên ngay trong quán khiến bao cặp mắt đổ dồn về phía cô trong khi Hoàng đứng bên cạnh thì cố nhịn cười. Chẳng hề gì, chỉ cần không phải xin thêm tiền từ bố mẹ mỗi tháng là cô mãn nguyện lắm rồi. Linh quay qua Hoàng:
– Cảm ơn anh nhiều nhé!
– Cảm ơn suông thôi sao?
Linh tròn mắt. Lại cái kiểu đòi “trả công” y hệt cái hôm trên Vincom. Nhưng cũng đúng là anh ta có công với Linh còn gì. Cô nhìn Hoàng, cười trừ:
– Hôm khác vậy anh nhé, con bạn em nó đang chờ ở nhà. Em phải về báo tin cho nó mừng đã.
– Thế hôm nay anh mời vậy.
– Nhưng…
– Một ly sinh tố không làm mất nhiều thời gian của em đâu mà.
Bàn số hai, cạnh cửa sổ, bên những cây xương rồng bé bé với bông hoa đỏ rực trên chóp là vị trí mà Linh chọn, theo quán tính. Cũng phải, vị trí quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc, kỉ niệm của hai đứa cơ mà. Linh tần ngần nhìn ly sinh tố dưa hấu đặt trước mặt hồi lâu, rồi ngước lên nhìn Hoàng, cô như thấy bóng dáng Việt trong anh. Ngày ấy, Việt cũng ngồi đây, vị trí ấy và nhìn cô như thế.
– Sao anh biết em thích dưa hấu?
– Vậy ra em thích dưa hấu à? Anh gọi random ấy mà, không ngờ lại trùng hợp thế.
Linh bật cười. Cô không ngờ lại có thể gặp Hoàng thêm lần nữa. Sau lần gặp nhau ấy, cũng đôi ba lần cô nhớ đến Hoàng, nhưng cũng chỉ mang máng, mơ hồ và có vẻ vô định hình. Khá bất ngờ khi cả hai lại chạm trán nhau trong hoàn cảnh này, nơi mà ít hôm nữa Linh là nhân viên còn Hoàng là quản lý (lúc chị chủ quán đi vắng). Một anh quản lý đẹp trai, tốt nghiệp đại học Ngoại thương khoa Kinh tế đối ngoại, manly và có nụ cười răng khểnh duyên chết người. Mới chỉ ngồi nói chuyện một lát mà Linh để ý thấy ánh mắt của cô nhân viên phục vụ cùng những vị khách nữ trong quán nhìn anh không biết bao nhiêu lần. Cô mỉm cười, khuấy ống hút….
– Sao em cười?
– Không có gì. Nhưng mà… trước hôm gặp em ở Vincom, anh đã gặp em lần nào chưa? – Linh vờ hỏi, thử xem Hoàng có nhớ cô không.
– Làm sao anh gặp em được.
Linh thở phào. Vậy là Hoàng không nhớ Linh, tức là không biết rằng Việt là người yêu cô, càng không thể đoán ra cô đã chia tay người yêu, đúng hơn là bị bỏ rơi. Ý nghĩ đó làm Linh đỡ lo hơn phần nào. Là Linh sợ Hoàng thương hại mình. Dĩ nhiên khi một cô gái không có lỗi gì mà bị bạn trai bỏ rơi, thì quả là đáng thương còn gì.
Hoàng lại cùng Linh ra trạm xe bus gần đó. Chuyến 18 lúc nào cũng chật cứng người. Biết vậy, nhưng Linh vẫn từ chối lời đề nghị chở về của Hoàng. Cả hai đứng chờ mãi đến xe thứ ba đi ngang qua Linh mới lên được. Chen lấn, xô đẩy, ồn ã với nhiều thứ âm thanh hỗn tạp, Linh vẫn nghe rõ lời Hoàng gọi với theo:
– Anh đã gặp lại em. Liệu chúng ta có duyên không?
Linh ngoái lại nhìn Hoàng, rồi mỉm cười bước lên xe. Hoàng nói chưa từng gặp Linh trước đó, cũng đồng nghĩa với việc, Hoàng không nhớ gì đến lần chạm trán đầu tiên của anh và cô, không phải ở quán cafe này, mà là ba năm về trước, một ký ức cũng đã từng bị Linh quên lãng, cho tới hôm nay.