Câu chuyện luân hồi: Tiên giới thánh duyên
Lời tựa: Bài viết này là dành cho các bạn độc giả yêu thích chủ đề “luân hồi chuyển thế”. Xin chúc các bạn năm mới vui vẻ! Đây là một đoạn duyên phận với cõi giới thần tiên.
Trong kiếp này, một người dì của vợ tôi đối xử đặc biệt tốt với cô ấy, nhất là sau khi mẹ cô ấy qua đời. Người ta thường nói, hai người dì ruột cũng không tính là thân, thế nhưng vợ tôi và dì cô ấy đối với nhau như mẹ con vậy. Đó là vì điều gì? Hôm nay là 30 tháng Chạp, bởi vậy tôi mượn cơ hội này để kể về duyên phận giữa hai người họ.
Khi vợ tôi từ bên ngoài tam giới đến nhân gian ‘trợ Sư Chính Pháp’ mà hạ xuống từng tầng từng tầng, cô ấy “chuyển sinh” vào một cõi giới thần tiên. Thực ra ấy là hiển hiện tại không gian đó. Tại nơi ấy, có một đại dương vô cùng rộng lớn, và có một đạo trưởng coi sóc nơi đây. Vị đạo trưởng này sống trong một sơn động ở dưới đáy biển.
Nói đến đại dương, chúng ta đều cảm thấy một loại cảm giác hùng vĩ bao la, vô cùng lộng lẫy. Thế nhưng biển trên thiên thượng thì lộng lẫy không sao tả xiết. Hơn nữa bất kể biển sâu bao nhiêu, thì nước ở nơi đó đều là trong suốt, bởi vậy cá và động thực vật khác trong biển đều được thấy cực kỳ rõ ràng. Thực ra tại đó bất cứ vật chủng hay vật phẩm nào cũng đều là Thần khi so với con người. Bởi vì đại dương bản thân nó cũng là một loại sinh mệnh, nên cảnh nước biển khiêu vũ là phi thường thù thắng.
Vợ tôi tại không gian đó hiển hiện thành một đứa bé trai khoảng 4 tuổi. Sau khi vừa xuất hiện tại không gian đó, cậu bé cảm thấy nơi đây thật vui vẻ. Vị đạo nhân kia cũng rất thích cậu bé, và đi đâu cũng dẫn cậu bé theo xem. Một lần đạo nhân gọi cậu bé tới trước mặt, nói hôm nay ta sẽ dẫn con tới một đảo tiên trên biển để chiêm ngưỡng. Ở nơi đó có một nữ đồng tử cũng lớn tầm chừng ấy, cô bé trông giữ ao sen tại nơi đây. Hoa sen trong ao là để kính dâng lên Ngọc Hoàng và các vị thượng tiên trong những ngày lễ.
Thế là họ cùng nhau cưỡi mây lành vượt biển lớn, và tình cờ gặp nhau tại đảo tiên này. Cậu bé giương mắt nhìn kỹ, thấy đúng là:
Muôn đạo hào quang bảy sắc mầu,
Vạn đóa hoa sen nở dưới cầu;
Đồng tử thánh khiết tới coi sóc,
Ngồi quạt một mình giữa đình lầu.
Khi hai người vừa lên đảo tiên, họ liền cảm thấy đây đúng là nơi không tầm thường. Ban đầu khi đi trên đường, họ đều cảm thấy một loại lực lượng đang đẩy họ lên, cảm giác phi thường nhanh chóng. Mặc dù cây cối ở trên đảo không nhiều, nhưng nếu muốn thấy gì, thì nó lập tức hiện ra trên mặt đất hoặc không trung. Thậm chí từ khi chồi khỏi mặt đất đến lúc trường thành, quá trình kết trái đều hiển hiện ra, bởi vậy cậu bé hỏi đạo nhân: “Nơi đây vì sao đặc biệt như vậy ạ?” Đạo nhân đáp: “Đây là ao sen lớn nhất trên tiên giới. Hoa sen ở đây là đẹp nhất, và cũng là có linh tính nhất. Nó là vật cúng phẩm tốt nhất dâng tới thượng tiên và Ngọc Đế, sao mà không đặc biệt được?”
Khi ấy, họ đã đi vào trong đình tiên. Nữ đồng tử kia cũng chạy ra đón và thi lễ với vị đạo nhân. Đạo nhân nói: “Hôm nay ta đưa tới cho con một người bạn nhỏ. Ta để cậu ở đây chơi với con mấy hôm. Con dẫn cậu đi tham quan ao sen một chút đi, kể cho cậu nghe câu chuyện về hoa sen. Ta còn có mấy việc khác, ta đi đây”.
Thế là hai tiểu đồng tử cùng ở tại nơi này. Mỗi ngày họ đều bay tới ao sen xem hoa. Nữ đồng tử kia k
ể lại câu chuyện về hoa sen. (Điều này sẽ được thuật lại chi tiết trong loạt bài “Thiên thượng nhân gian”.)
Trên tiên giới, có lúc cũng có tà ma can nhiễu. Có rất nhiều tà ma thấy hoa sen ở trong ao và muốn giật lấy, nhưng chúng đều bị hai tiểu đồng tử dùng thần thông đánh bại. Một thời gian sau, cậu bé được đạo nhân đưa trở về. Lại một thời gian sau, đạo nhân tìm đồng tử này để trừng phạt, bởi vì đồng tử này đã sơ ý để một bông sen nhỏ nhất bị một vị tiên nhân lấy mất. Cậu bé nói với vị đạo nhân: “Không phải con cố ý, mà người lấy bông sen này là một tiên nhân, chứ không phải tà ma, không sao đâu ạ”. Đạo nhân nói với đồng tử từ sau không được sơ suất nữa.
Khi đồng tử này trở lại đảo tiên, nhìn ao sen một lần nữa, thì vô cùng kinh ngạc khi thấy trong ao có một khóm hoa sen tím vô cùng đẹp đẽ. Thực ra, cậu biết rằng vị tiên nhân lấy đi bông sen nhỏ kia đã trồng được một khóm sen lớn. Khi tôi hạ xuống thời bấy giờ chính là hiển hiện thành khóm hoa sen này.
Sau đó, khi cậu bé sắp ly khai cảnh giới này, cậu bé nói với nữ đồng tử kia: “Trên thượng giới, mình đã ký kết giao ước với Phật Chủ để xuống nhân gian chứng thực Pháp. Hiện tại kỳ hạn của mình tại cảnh giới này đã hết, mình phải đi xuống dưới. Cậu có nguyện ý đi cùng mình không?” Khi ấy cô bé mới nhớ ra cô bé cũng từng ký kết với Phật Chủ từ một tầng rất cao ngoài tam giới, hứa sẽ xuống nhân gian ‘trợ Sư Chính Pháp’. Do đó họ theo nhau tới nhân gian.
Cậu bé và cô bé đã có ân tình với nhau, bởi vậy tại nhân gian cô bé gần như đều chuyển sinh thành bạn bè thân quyến quan tâm chăm sóc cậu bé.
Lấy ví dụ, vào thời Chiến Quốc, tại Hàm Đan, cậu bé sinh ra trong một gia đình rất nghèo khổ. Trong ba người con trai của ông nội cậu bé, người con út sau khi lập gia đình thì lưu lạc sang nước khác, còn người con cả và con thứ sau khi lập gia đình vẫn là hàng xóm của nhau. Gia cảnh người con thứ tốt hơn người con cả một chút, hơn nữa còn nuôi được mấy con dê sữa. Tuy nhiên vợ người con thứ không thể sinh con, còn gia đình người con cả vô cùng túng quẫn. Sau khi sinh vào gia đình người con cả này, mẹ cậu bé không có sữa, và hoàn toàn không thể cho cậu bú. Bởi vậy vợ của người con thứ kia mới bồng đứa bé đi, dùng sữa dê nuôi cậu… Ngoài ra, bà đối xử với cậu bé cũng như con trai mình vậy. Sau khi cậu bé trưởng thành, do một loại cơ duyên nào đó, cậu trở thành một đại danh tướng thời bấy giờ. Ở đây không đi vào chi tiết nữa.
Duyên phận ở cõi giới thần tiên có thể nói là vô cùng vĩ đại và thù thắng. Chúng ta hãy cùng nhau trân quý tiền duyên khó gặp giữa các sinh mệnh này.
Cậu bé kể trong bài là vợ tôi, còn cô bé là dì của vợ tôi. Kiếp này họ đều trở thành đệ tử Đại Pháp.
Dịch từ: http://zhengjian.org/zj/articles/2007/2/18/42318.html