Nhân gian mê lạc, ai tỉnh ai say?
Tự cổ chí kim, không ít người có rất nhiều điểm khác biệt so với người bình thường. Thế gian lắm sân si phiền muộn, con người chìm đắm trong danh-lợi-tình mà không nhìn ra lối thoát. Đối với một người đã giác ngộ thì đó là bể khổ, họ chỉ mong sớm ngày thoát nơi trần tục.
Ai mới thật sự điên?
Vào thời vua Tần Thủy Hoàng, một dân thường tên Phong Sỹ có đứa con trai vô cùng thông minh và dễ mến. Nhưng càng lớn, cậu bé càng có những điểm khác biệt so với mọi người.
> Khi mọi người đang hát, cậu bé lại bảo rằng họ đang khóc.
> Khi mọi người nhìn thấy màu trắng thì cậu lại nhìn ra màu đen.
> Khi mọi người ngửi thấy mùi thơm của nước hoa thì cậu lại chỉ ngửi thấy mùi thối vô cùng khó chịu.
> Khi mọi người thấy đồ ăn đắng ngắt thì cậu lại thấy chúng có vị ngọt.
Tóm lại, cậu bé nhìn nhận về moi sự việc trên thế gian theo một chiều hướng hoàn toàn đối lập với người bình thường.
Chẳng bao lâu sau, người dân địa phương bắt đầu lan truyền tin đồn rằng, con trai của Phong Sỹ bị mất trí. Nghe được điều đó, và cũng cảm thấy hợp lý, ông vô cùng lo lắng về căn bệnh tâm thần của con trai mình.
Phong Sỹ nghe nói rằng, nước Lỗ là vùng đất của chính nghĩa và uy nghiêm. Đây là quốc gia quy tụ nhiều cao nhân, thậm chí nhiều hơn cả Tần quốc bội lần, hơn nữa Khổng Tử cũng sống tại nơi đó.
Mang trong mình hy vọng rằng, khi đến Lỗ quốc sẽ gặp được một cao nhân có thể chữa khỏi được bệnh của con mình, Phong Sỹ không do dự gói ghém hành trang và dẫn con trai lên đường.
Trên đường đi, hai cha con băng ngang qua thành phố Xiangyi. Tại đây, họ gặp được một cụ già đầy bí ẩn với mái tóc trắng. Cao nhân này là Lão Tử.
Phong Sỹ kể lại bệnh tình của con mình cho Lão Tử nghe, và bày tỏ lòng mong muốn tìm ra phương thức trị liệu cho con trai tại Lỗ quốc.
Sau khi nghe xong câu chuyện của đứa bé, Lão Tử chỉ cười lớn và đáp: “Sao ngươi biết con mình bị điên? Thế gian này, không ai có thể phân biệt được phải trái đúng sai cả. Mọi người vẫn thường hay nhầm lẫn giữa thật và giả đó thôi”.
Lão Tử tiếp tục nói: “Tính tư lợi cùng nỗi sợ mất mát cá nhân, khiến mọi người nhận thức về thế giới theo chiều hướng đảo ngược. Đó mới thực sự là điên rồ. Vì tất cả con người trên thế gian đều mất trí, nên họ không nhận ra sự điên rồ của mình. Nếu bây giờ, toàn bộ người dân đều có những nhìn nhận như con trai của ngươi, thì ngược lại, ngươi sẽ bị coi là một kẻ điên rồ. Những cá nhân được tôn vinh là nhân tài của người Lỗ lại chính là những người rối trí nhất. Họ cai trị quốc gia dựa trên những suy tính bốc đồng được nhiều người đồng tình, hơn là bằng đạo lý. Con trai của ngươi hoàn toàn minh mẫn, nhưng ngươi lại muốn để những người bị tâm thần chữa trị cho nó. Điều này chẳng phải rất nực cười hay sao? Con ngươi chẳng bị sao cả, hãy đưa nó trở về nước Tần đi”.
Cảnh giới của một người tu luyện
Bạch Ẩn Huệ Hạc (1686–1769) còn được gọi là Thiền sư Bạch Ngân, ông là một nhân vật tiêu biểu trong lịch sử Phật giáo Nhật Bản.
Gần nơi vị thiền sư sinh sống có một gia đình nọ, họ có một người con gái vô cùng xinh đẹp, nhưng cô ấy đã không giữ mình, mà có thai khi chưa cử hành hôn lễ. Vào thời đó, đây là điều không thể chấp nhận được, người dân địa phương sỉ nhục và yêu cầu gia đình nhất định phải điều tra chân tướng, truy tìm cho bằng được cha của đứa trẻ trong bụng cô gái kia.
Vì muốn bảo toàn danh dự cho tình nhân, lại biết rằng cha mình là một người vô cùng ngưỡng mộ Bạch Ẩn Huệ Hạc, cô gái đã nhanh chóng bảo rằng: Chính thiền sư là người đã khiến cô mang thai. Ngay lập tức gia đình nọ lên chùa gặp Bạch Ẩn Huệ Hạc để khép tội. Khi nghe được sự việc, vị thiền sư rất thản nhiên và chỉ đáp lại nhẹ nhàng: “Thật vậy sao?”
Sau khi đứa bé được sinh ra, gia đình cô gái đã mang đứa trẻ tới chùa và bảo với Bạch Ẩn Huệ Hạc rằng: “Đây, giống nòi hèn hạ của nhà ngươi đây!”
Tin tức nhanh chóng lan rộng, mọi người đều đến chùa để sỉ vả, bôi nhọ và cho rằng vị thiền sư là một con sói đội lốt cừu. Bạch Ẩn Huệ Hạc vẫn chẳng hề bận tâm đến những lời chửi rủa, mà chỉ đặt tâm vào việc chăm sóc chu đáo cho đứa trẻ vô tội kia.
Một năm sau, cô con gái của gia đình nọ không thể chịu đựng nổi nỗi nhớ con, lương tâm cắn rứt bởi sự lừa dối và vu khống của mình. Cô đã thú nhận sự thật với phụ mẫu của mình. Phụ thân cô gái cảm thấy ăn năn hối hận vô cùng. Cả nhà họ đã nhanh chóng tới chùa để xin lỗi Bạch Ẩn Huệ Hạc. Sau khi nghe họ phân trần sự thật,vị thiền sư rất sẵn lòng trả lại đứa trẻ, và cũng chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Thật vậy sao?”
Nỗi oan khuất to lớn đến như thế thì một người bình thường không thể nào chịu nổi. Vậy mà Bạch Ẩn Huệ Hạc đáp lại tất cả sóng gió chỉ bằng một câu duy nhất, ông không phân trần, không bất bình và cũng không hề oán hận. Đó chính là cảnh giới của người tu luyện, có thể bất động tâm trước thị phi cõi trần tục.
Nhân gian mê lạc, con người không phân biệt được chân ngụy, chìm đắm trong giả tướng mà quên mất lối về. Trong biển người bao la, mấy ai có thể nhìn ra được nơi đây là bể khổ, con người chỉ hơn thua tranh đấu, để rồi chẳng còn gì khi nhắm mắt xuôi tay.
Người xưa thường dạy, làm người phải chịu khổ một chút, hành thiện tích đức. Như vậy sau này mới có thể có cuộc sống tốt hơn, bởi “gieo nhân nào ắt sẽ gặt quả đó”.
Việt Anh (Theo ET)