Theo NguyenTanDung.org: Những vụ lạm dụng tình dục phụ nữ kinh hoàng trong các trại lao động ở Trung Quốc

30/05/14, 10:40 Trung Quốc
entry-excerpt:

Một bức họa miêu tả một học viên Pháp Luân Công bị tra tấn bởi cảnh sát Trung Quốc

Một người sống sót sau khi bị tra tấn và lạm dụng tình dục dã man đã chạy trốn từ Trung Quốc đến Thái Lan và hiện nay muốn cho toàn thế giới biết đến việc chế độ Trung Cộng đã thiết lập một buồng giam đặc biệt trong một trại lao động nam, nhằm lạm dụng tình dục những học viên Pháp Luân Công nữ. Cô đã công bố một bài tường thuật trải nghiệm của  mình trên website của Pháp Luân Công, bài báo này được dựa theo đó

Vào ngày 7 tháng 1 năm 2000, cô Yin Liping, lúc đó 32 tuổi, đã bị bắt và bị kết án một năm – sáu tháng vào trại lao động, và được đưa đến Trại Lao động Cưỡng bức Thiết Lĩnh (Tieling).

Hơn 9 tháng sau đó, cô đã bị lưu chuyển từ Thiết Lĩnh, đến Trại Lao động Cưỡng bức Liêu Ninh, và sau đó là Trại Lao động Mã Tam Gia.

Trong suốt quá trình này cô phải chịu nhiều hình thức tra tấn, không cho ngủ, và nhồi nhét công việc hàng ngày. Cân nặng sụt giảm từ 165 pound xuống còn 135 pounds, và cô bắt đầu thường xuyên nôn ra máu.

Một cánh cửa mở ra cho Yin để được đối đãi dễ chịu hơn – từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công, đồng ý với cái mà chính quyền gọi là “đã được chuyển hóa”. Nhưng cô đã không thừa nhận điều đó.

Vào ngày 19 tháng 4 năm 2oo1 – thời điểm mà Yin đã bị giam hơn 15 tháng trong tổng số 18 tháng án phạt – Yin và 9 người khác, những người cũng phủ nhận việc chuyển hóa, đã bị triệu tập cùng nhau và được cho biết là họ đang bị chuyển đi.

Một trong những viên trưởng cai ngục đã nói với một nụ cười méo mó, “Chúng tôi đang đưa các cô đến một nơi mà các cô có thể tập Pháp Luân Công tốt hơn.”

Yin bước đến một trong những viên cai ngục phụ trách nhóm của cô và nhẹ nhàng yêu cầu cô ta không được ngược đãi các học viên Pháp Luân Công nữa.

Cô nhìn vào một viên cai ngục khác trạc tuổi mình, người chuyên xúi các tù nhân giày vò Yin, và Yin cảm thấy thương xót cho cô ta. Yin ôm và thì thầm vào tai cô ta rằng cô ấy sẽ phải lãnh nhận hậu quả vì đã làm hại người khác; cô ta nên ngừng lại.

Viên cai ngục rơi lệ và nói với cô, “Nói với họ là cô bị đau. Cô bị đau.” Sau này Yin nhận ra rằng những người cai ngục đã biết trước những gì đang đón chờ họ.

Trại lao động nam

Một chiếc xe buýt đã đưa nhóm học viên Pháp Luân Công nữ đến Trại Lao động nam Trương Thực (Zhangshi Men’s Labor Camp).

“Chúng tôi bị xếp thành một hàng ngang trước sân của trại lao động,” Yin Liping nói. “Hai người cảnh sát trông rất lực lưỡng bắt đầu đọc tên. Sau đó một trong số họ đọc một danh sách các nội qui. Anh ta nói ‘Nếu các học viên Pháp Luân Công vì từ chối bị chuyển hóa mà chết, thì cái chết của họ xem như là tự tử.’ Những điều này là chỉ lệnh từ [lúc đó đang là Tổng bí thư] Giang Trạch Dân. Viên cai ngục nói rất cứng rắn. Tôi không nhớ nổi những điều luật khác được đọc lên hôm đó.”

Nhóm của cô được đưa đến một tòa nhà trắng và được kiểm tra huyết áp. Một trong số họ bị đưa đi, và chín người ở lại. Có một phòng cảnh vệ bên cạnh những thanh chắn sắt với một cánh cửa chấn song. Bên kia cửa là một hành lang với những căn phòng dọc lối đi.

Chín người họ, mỗi người bị đưa vào một phòng. Phòng của Yin có một cái giường 1.6m và một cái tủ gỗ để treo quần áo.

Bốn người đàn ông đã ở sẵn trong phòng của cô. Khi cô đi qua hành lang để đi đến phòng tắm, cô thấy một phòng lớn với 30 người đàn ông đang nằm trên sàn. Yin sợ hãi và ngạc nhiên không biết cô đang làm gì ở nơi này.

Lúc 10 giờ đêm, cô yêu cầu những người đàn ông trong phòng cô ra ngoài, để cô có thể đi ngủ. “Đi ngủ ư?” một người đàn ông trung niên nói, và cười phá lên. “Cô sẽ đi ngủ ư? Không ai được phép ngủ mà chưa được ‘chuyển hóa’. Một cô đã được ‘đào tạo’ ở đây trong 18 ngày và không cho ngủ. Cuối cùng, cô ấy bị điên.”

“Những tiếng thét kinh hãi”

Sau đó Yin Liping nghe thấy những tiếng khóc ngoài hành lang của một học viên tên là Zhou Guirong. “Cô ấy cứ gọi tên tôi,” Yin Liping nói. “Tôi cố hết sức chạy ra khỏi phòng và thấy Zhou đã chạy thoát ra hành lang. Tôi ôm Zhou thật chặt và không thả ra.”

“Các tù nhân nam liên tục đánh đập chúng tôi. Mắt phải của tôi sưng phồng lên vì bị đánh đập còn quần áo thì bị rách và bị xé. Cả Zhou và tôi bị kéo lê về buồng. Tôi bị 4 hay 5 tên đàn ông đánh đập và trở nên mất phương hướng. Cuối cùng, tôi bị ép phải nằm yên trên giường. Một tên ngồi lên người tôi và đánh đập tôi. Tôi chóng mặt và ngất xỉu.”

“Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy 3 tên đang nằm bên cạnh tôi, tay và cơ thể họ tất cả đều ở trên người tôi. Hai trong số đó đứng giữa chân tôi, một đang quay video và một người khác đang xem video. Họ liên tục nói những lời tục tĩu. Tôi không biết có bao nhiêu người khác đang ở dưới chân tôi. Họ liên tục gãi lòng bàn chân tôi và cười lớn. Họ nói tục tĩu và một trong số họ cứ nói, ‘Đừng có giả chết. Cô phải từ bỏ Pháp Luân Công ngay cả khi cô đã chết!’”

“Tôi không tin nổi điều mình đang thấy,” Yin nói “Tôi nôn ra máu và có máu ở khắp nơi.”

“Tôi nghe những tiếng thét kinh hãi của Zhou Guirong trong các buồng giam. Cô ấy kêu lên ‘Liping’. Đó là tên tôi. Tôi thấy như là tôi đang ở trong mơ. Nhưng không phải, đó không phải là mơ. Tôi biết chắc rằng đó không phải là mơ. Tiếng thét kinh hãi kia đã kéo tôi trở lại địa ngục khủng khiếp giữa trần gian này.”

“Bất chợt tôi không thể nghe thấy tiếng gì và không thể nhìn thấy gì. Tôi vùng vẫy để đứng dậy và đi tìm âm thanh quen thuộc đó. Đầu tôi đã bị đánh bởi một cái móc áo bằng gỗ, và tôi đột nhiên cảm thấy một chất nước ấm nóng chảy xuống mặt mình.”

“Tôi vùng vẫy đứng dậy. Tôi không có khái niệm sống hay chết. Không có điều gì có thể cản được tôi. Tôi đập hết sức mình vào cửa phòng trong khi những tù nhân khác đang đánh tôi. Tôi tiếp tục gọi lên, ‘Zhou Guirong’. Và rồi cô ấy chạy đến phòng tôi. Cô ôm tôi. Và sau đó chúng tôi chạy đến cánh cửa cuối hành lang.”

“Chúng tôi cố hết sức đẩy mở cánh cửa sắt. Rồi cánh cửa sắt cuối cùng cũng mở. Cả hai đã bị thương nghiêm trọng. Trước những viên cảnh sát này chúng tôi không còn thấy sợ chết nữa. Tôi hỏi họ ‘Đây là trại lao động của Trung Quốc à? Tại sao Trung Quốc lại đối xử với chúng tôi như những tên côn đồ? Anh có mẹ, có chị, có con gái, có cô, có dì không? Những hành động này, có biểu tượng cho đất nước chúng ta không?’”

“Nếu những tên đàn ông đó không ra khỏi phòng chúng tôi, tôi sẽ nhớ lấy ngày này. Hôm nay là ngày 19 tháng 4 năm 2001, và các anh đang trực tối nay. Nếu chúng tôi sống sót ra khỏi đây, tôi sẽ kiện các anh. Và nếu chúng tôi chết ở đây, linh hồn của chúng tôi sẽ không bao giờ để các anh yên. Sức nhẫn chịu của chúng tôi không phải là vô biên.’ Viên cảnh sát đã gọi những tù nhân kia và nói họ để cho chúng tôi ngủ một mình vào tối hôm đó.”

“Chúng tôi bị đưa đến phòng của tôi và 4 tù nhân ở lại trông coi chúng tôi. Chúng tôi đã thức cả đêm nhìn nhau trong nước mắt. Chúng tôi có thể nghe thấy âm thanh của những tiếng la và tiếng đập cửa từ những phòng khác.”

“Học”

“Ngày hôm sau, các tù nhân đã tra tấn tôi vào đêm hôm trước quay trở lại với một máy quay phim. Lần này có thêm một người phụ nữ đi cùng. Họ đem theo rất nhiều sách của Pháp Luân Công. Họ đọc một đoạn và sau đó diễn giải nó theo kiểu sỉ nhục Pháp Luân Công. Và rồi họ đọc một đoạn khác và lại diễn giải.”

“Và rồi một tên đã lạm dụng tôi vào đêm hôm trước, hỏi tại sao tôi không học cùng họ. Sau đó anh ta lôi tôi lên giường, liên tục đánh tôi và hỏi tại sao tôi không học cùng họ, ‘Chẳng phải cô muốn làm một học viên Pháp Luân Công hay sao?’”

“Tôi nói tôi không hề phạm tội và chỗ này không phải là nơi để tôi học. Tại sao tôi phải bị giam cầm, để học à?”

“Những tù nhân đó đã chép lại mọi điều tôi nói và sau đó hỏi lại rằng họ viết có đúng không. Và rồi đến giờ ăn. Nhưng tôi không thể ăn bất kỳ loại thức ăn nào ở đó, và thân thể tôi rất yếu ớt.”

“Sau đó là buổi tối và mọi thứ lại diễn ra giống hệt như đêm hôm trước. Họ bắt đầu tra tấn tôi như đêm hôm trước – lạm dụng tình dục. Những viên cảnh vệ đã bị đổi – họ không phải là những người của đêm hôm trước.”

“Zhou Guirong đã bị đánh và cô chạy sang phòng tôi. Tôi đứng lên và nôn ra máu. Lúc đó mọi âm thanh đều ngừng lại. Sau đó Zhou Guirong khóc và gọi tên tôi. Rồi thì cảnh sát báo cáo với nhóm trưởng và họ đồng ý để Zhou Guirong ở lại chăm sóc tôi.”

“Nhưng họ không quên bức hại Zhou và tiếp tục học những bài giảng của Pháp Luân Công với cô ấy theo một cách tà ác. Zhou đã không nhìn thấy một quyển sách Pháp Luân Công nào từ rất lâu và chuẩn bị nhận nó, nhưng tôi nói, ‘Chúng ta không thể học ở đây, nó là một sự ô nhục.’ Cô ấy để quyển sách xuống. ‘Khi chúng ta về nhà, chúng ta sẽ học những bài giảng Pháp Luân Công thật tốt,’ tôi nói.”

“Ác quỷ không để cho chúng tôi yên vào tối hôm đó. Và sau đó một người đàn ông nói rằng ‘đầu và thân của cô ta nóng quá, đừng để cô ta chết.’ Mọi người đàn ông ở đó đều đến kiểm tra thân nhiệt của tôi và tất cả yên lặng. Tôi không nhớ được làm sao mà tôi có thể qua được đêm hôm đó.”

“Vào đêm thứ ba, Zhou và tôi đột nhiên nhớ đến Ren Dongmei, cô ấy chưa từng kết hôn. Cô ấy bị giam cầm trong buồng giam sâu nhất. Lúc đó, Zhou và tôi đã không còn suy nghĩ đến cái chết. Chúng tôi chạy ra hành lang và gào lên tên Ren. Tôi thấy những người cai ngục và nói với họ rằng Ren vẫn còn là trinh nữ. Tôi van xin họ tha cho cô ấy, ‘Anh cũng có con gái mà, đúng không?’”

“Nhiều năm qua, tôi đã không viết ra những chi tiết mà tôi đã trải qua ở nơi ấy. Tư tưởng của tôi sẽ sụp đổ nếu tôi cố làm điều ấy. Tôi không dám và không muốn nghĩ đến nó, bởi vì mỗi lần nó xuất hiện trong tâm trí tôi, tôi sẽ bị chìm đắm trong khiếp hãi và đau đớn.”

“Sau này tôi biết được, trước khi chúng tôi bị đưa đến nơi ấy, đã có 33 học viên được đưa đến đó và ‘bị chuyển hóa’ theo cách này. Một số đã bị suy sụp tinh thần. Trong nhiều năm, họ không ngừng bức hại tàn bạo các học viên Pháp Luân Công.”

Từ một nhóm 9 người bị bức hại tình dục ở Trại Lao động Nam Trương Thực, Yin Liping biết rằng Zhou Guirong và Su Juzhen sau đó đã chết vì bị tra tấn. Lúc đầu Su đã bị suy sụp tinh thần.

Lời kết

Bác sỹ Jingduan Yang là một nhà tâm lý học ở Philadelphia, người đã điều trị những người còn sống sau khi bị bức hại tại những trại lao động ở Trung Quốc và cũng đã phỏng vấn một số nạn nhân của Trại Lao động khét tiếng Mã Tam Gia.

Yang nói rằng khó khăn của Yin Liping khi viết lại câu chuyện của cô là điều thường thấy ở những nạn nhân bị lạm dụng khốc liệt như thế.

“Điều này được gọi là rối loạn hậu chấn thương,” Yang nói. “Một triệu chứng là chết lặng, xa lánh, không muốn nghe, nhìn, hay thấy bất kỳ điều gì có thể gợi lại cho nạn nhân về những gì đã xảy đến với cô ấy. Cô ấy luôn sống trong sợ hãi và lo lắng. Đây là những triệu chứng thường gặp.”

“Sự tác động lên những ai bị lạm dụng kiểu này là khủng khiếp,” Yang nói. “Bạn không thể đánh giá được những gì đã xảy đến với họ. Nó phá hủy lòng tự trọng của một con người. Nó khắc sâu nỗi sợ hãi và khủng bố lên nạn nhân cả về thể xác, về cảm xúc và về nhận thức.”

“Nỗi sợ hãi luôn ở trong người ấy và có thể phát tác vào bất cứ lúc nào, nếu có điều gì làm họ liên tưởng đến nỗi đau này. Nó thay đổi vĩnh viễn cách họ đối xử với con người. Ngay cả khi họ đã thoát khỏi nơi mà họ bị lạm dụng và sinh sống ở một nơi an toàn, họ vẫn bị ác mộng, hồi tưởng, và khủng bố.” / Theo Đại Kỷ Nguyên / Tái bản bởi NguyenTanDung.org

Tu luyện về Thân lẫn Tâm

Pháp Luân Công là môn rèn luyện tinh thần cổ xưa trong Phật gia của Trung Quốc. Môn tập này bao gồm những bài giảng về đạo đức, một bài tĩnh công, và bốn bài công pháp nhẹ nhàng thực sự độc đáo và là một cách rất dễ chịu để nâng cao sức khỏe và năng lượng.

Cốt lõi của Pháp Luân Công là các giá trị Chân – Thiện – Nhẫn (trong tiếng Hán là Chân 真 Thiện 善 Nhẫn 忍). Pháp Luân Đại Pháp giảng rằng đó chính là những đặc tính cơ bản nhất của vũ trụ, và lấy nó làm chỉ đạo trong tu luyện và cuộc sống hàng ngày.

Thông qua việc chuyên tâm và kiên định thực hành, các học viên Pháp Luân Công dần đạt được trạng thái vô ngã, có cách nhìn nhận và nhận thức thấu đáo hơn; nội tâm thuần tịnh và cân bằng – đây là những lý do sâu xa hơn để thực sự có được sức khỏe tốt. Cuối cùng người đó sẽ đạt đến trạng thái tinh thần mà trong văn hóa truyền thống phương Đông gọi là “giác ngộ” hay “đắc Đạo”.
Pháp Luân Công đã nhận được rất nhiều bằng khen, giải thưởng, bằng công nhận của các quan chức chính phủ và các tổ chức khác nhau. Ông Lý Hồng Chí – Người sáng lập pháp môn, đã năm lần được đề cử giải Nobel Hòa bình và được Nghị viện châu Âu đề cử cho giải thưởng Tự do Tư tưởng Sakharov. Ông đã được trao tặng giải Tự do Tôn giáo Quốc tế của Freedom House.

Ad will display in 09 seconds

Tinh Hoa kể chuyện: Linh thể

Ad will display in 09 seconds

Tiểu đệ tử Đại Pháp

Ad will display in 09 seconds

Được vua gả con gái xinh đẹp, vì sao Yến Anh lại từ chối?

Ad will display in 09 seconds

Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

Ad will display in 09 seconds

10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

Ad will display in 09 seconds

Phần 1: Tiết lộ sự thật về tam giác quỷ Bermuda

Ad will display in 09 seconds

Cái cân và câu chuyện thành tiên của ông lão bán gạo

Ad will display in 09 seconds

Darwin đã dạy Hitler điều gì?

Ad will display in 09 seconds

Sự tích thần kỳ về thần y Tôn Tư Mạc

Ad will display in 09 seconds

Thế nào là tích đức? Âm đức là gì mà quý giá vậy?

  • Tinh Hoa kể chuyện: Linh thể

    Tinh Hoa kể chuyện: Linh thể

  • Tiểu đệ tử Đại Pháp

    Tiểu đệ tử Đại Pháp

  • Được vua gả con gái xinh đẹp, vì sao Yến Anh lại từ chối?

    Được vua gả con gái xinh đẹp, vì sao Yến Anh lại từ chối?

  • Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

    Lương tâm trong sạch thì hạnh phúc

  • 10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

    10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

  • Phần 1: Tiết lộ sự thật về tam giác quỷ Bermuda

    Phần 1: Tiết lộ sự thật về tam giác quỷ Bermuda

  • Cái cân và câu chuyện thành tiên của ông lão bán gạo

    Cái cân và câu chuyện thành tiên của ông lão bán gạo

  • Darwin đã dạy Hitler điều gì?

    Darwin đã dạy Hitler điều gì?

  • Sự tích thần kỳ về thần y Tôn Tư Mạc

    Sự tích thần kỳ về thần y Tôn Tư Mạc

  • Thế nào là tích đức? Âm đức là gì mà quý giá vậy?

    Thế nào là tích đức? Âm đức là gì mà quý giá vậy?