Ngày hôm ấy, nếu tôi niềm nở hơn với cô bé thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Phía dưới bức tranh của cô bé 6 tuổi gửi tặng tôi chỉ có 6 từ, nhưng chúng đã thay đổi cuộc đời tôi.
Cứ mỗi lần cảm thấy khó chịu hay bức bối, tôi lại thường lái xe đến nơi này, đó là một bãi biển vắng, cách nhà tôi 5 – 6 km bởi khi được ngắm biển, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm và mọi muộn phiền dường như đều tan biến.
Lần ấy, khi đang đi dạo, tôi thấy một cô bé đang ngồi xây lâu đài trên cát hay cái gì đó, bỗng nhiên cô bé ấy ngẩng lên, đôi mắt xanh như màu nước và mở lời: “Chào chú”.
Tôi gật đầu, không muốn bị một đứa trẻ làm phiền “Cháu đang xây đây này!”, cô bé nói tiếp.
“Chú thấy rồi! cháu xây gì vậy…”, tôi hỏi, dù chẳng quan tâm là mấy.
“Cháu có biết đâu, cháu chỉ thích cảm thấy cát trong lòng bàn tay thôi!”.
Tôi nghĩ thầm “Nghe có vẻ hay đấy!”. Ngay lập tức, tôi cởi giày đi chân trần và cảm nhận những hạt cát li ti mát lạnh đang dưới chân mình.
“Đó là niềm vui đấy!”, cô bé nói .
“Mẹ cháu bảo cát mang niềm vui đến”.
Trong đầu tôi chợt nhớ đến câu nói: “Tạm biệt niềm vui, quay lại với nỗi buồn”.
Cuộc sống tôi đang bấp bênh, lòng tôi đang xao động và mọi thứ đối với tôi dường như là một sự mất cân bằng.
“Tên chú là gì…?”, con bé này đúng là không chịu tha cho người ta! Tôi phải đáp “Ruth…Ruth Peterson”.
“Cháu là Wendy, cháu 6 tuổi!”, cô bé nhanh nhảu tiếp lời tôi.
“Ừ! Chào Wendy”.
“Chú vui tính thật!”, cô bé cười một cách giòn giã rồi nói nhỏ: “Lần sau chú lại đến đây nhé, chú sẽ vui cho xem”.
Những tuần sau đó tôi bận rộn với nhiều việc khác, họp hành, bạn bè và mẹ tôi ốm. Đau đầu và mệt mỏi. Một buổi sáng, tội tự thấy mình cần có lại cảm giác của cát và tiếng sóng biển. Tôi lái xe đến bãi biển quen thuộc.
“Chào chú!” (Không biết tự bao giờ cô bé cũng có mặt ở đó)
“Chú có muốn chơi cát không…?”.
“Cháu nghĩ gì thế…?”, tôi hỏi, cảm giác hơi khó chịu vì cứ bị làm phiền.
“Cháu không biết”.
“Cháu sống ở đâu…?”.
“Đằng kia ạ!”, cô bé chỉ tay về phía những nhà nghỉ mùa hè.
“Lạ thật!”, tôi nghĩ (vì bây giờ là mùa đông).
“Thế cháu không đến trường à….?”.
“Không ạ, mẹ nói cháu đang được nghỉ”.
Sau khi nói chuyện với cô bé tôi ra về. Trước khi tạm biệt, Wendy chia sẻ rằng cô bé rất vui, và đúng là chính bản thân tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ba tuần sau đó, tôi lại đến bãi biển trong tâm trạng tồi tệ, thậm chí không muốn chào Wendy. Tôi nghĩ nếu tôi gặp mẹ cô bé, tôi sẽ bảo bà ấy giữ cô bé ở nhà cho tôi nhờ.
“Hôm nay chú muốn ở một mình!”, tôi nói ngay khi Wendy thấy tôi và chạy lại gần.
“Tại sao ạ… mặt cô bé có vẻ tái xanh”.
Tôi quay sang gào lên: “Mẹ chú mất rồi!”.
“Ôi!!!”, Wendy lẩm bẩm: “Thế thì hôm nay là một ngày xấu!”.
“Đúng, cả hôm qua và hôm kia và …thôi cháu đi đi”.
Tôi không hiểu sao lại nổi giận với cô bé và chính bản thân mình.
“Điều đó có buồn không ạ?”, Wendy vẫn hỏi.
“Cái gì có buồn không…?”. Tôi nổi cáu khi không hiểu cô bé đang cố gắng hỏi điều gì.
“Khi mẹ chú mất ấy!”.
“Tất nhiên là có chứ!”. Tôi thở dài, đứng dậy ra về bỏ mặc lại cô bé nhỏ.
Một tháng sau tôi quay lại bãi biển, cô bé không còn ở đó chờ tôi nữa. Cảm thấy có chút xấu hổ vì lần nóng nảy trước và tự thừa nhận là tôi rất nhớ cô bé, tôi đi về phía mấy cái nhà nghỉ.
Sau khi hỏi được nơi cô bé ở, tôi gõ cửa và một phụ nữ bước ra. Tôi chắc mẩm là mẹ của Wendy.
“Chào chị!”, tôi nói.
“Tôi là Peterson. Bé Wendy đâu rồi ạ…?”
“À! Anh Peterson, mời vào. Wendy hay nhắc đến anh. Tôi sợ rằng nó làm phiền anh, rất xin lỗi anh”.
“Không ạ! Wendy là một cô bé tuyệt vời”.
Trong vài giây im lặng, mẹ cô bé bỗng rơi nước mắt và nói: “Wendy mất tuần trước rồi anh Peterson ạ. Nó bị bệnh bạch cầu. Chắc nó không nói với anh”.
Quá hụt hẫng, tôi phải tìm ngay một cái ghế để ngồi xuống. Tôi phải cố gắng để thở.
“Nó rất thích bãi biển này nên tôi đưa nó đến đây. Nó khỏe lên, và nói là nó đã có những ngày vui vẻ. Nhưng vài tuần trước, nó đã nói về một ngày xấu và từ hôm ấy suy sụp rất nhanh”.
Giọng người phụ nữ chùng xuống: “Nó có gửi lại một bức tranh cho anh, để tôi đi tìm. Anh chờ một chút”.
Một lát sau, người phụ nữ đưa cho tôi một chiếc phong bì nhỏ, ở ngoài viết chữ: “Gửi chú Peterson” bằng nét chữ trẻ con.
Bên trong là một bức tranh: Bãi biển, trời xanh và cát. Dưới bức tranh có viết: “Cát mang niềm vui cho chú!”. Tôi khóc.
Tôi nắm lấy tay mẹ Wendy nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”, và chúng tôi cùng khóc, nước mắt dường như thay cho lời nói, tôi cảm thấy trái tim mình như chết lặng.
Thì ra cô bé bị mắc bệnh bạch cầu và sự sống chỉ còn tính bằng ngày, ấy vậy mà nó vẫn vui vẻ và lạc quan quá!
Bức tranh nhỏ, quý giá ấy bây giờ đã được lồng vào khung và treo trong phòng tôi. Sáu từ mà Wendy viết trong bức tranh – mỗi từ như một năm tuổi của cô bé – luôn nhắc nhở tôi bình tĩnh và luôn động viên tôi.
Một món quà từ cô bé mắt màu xanh biển và tóc màu cát đã dạy tôi biết coi trọng thời gian của cuộc sống và biết nhận thấy sự yêu thương.
Theo soha.vn