Trong cuộc sống, ta bị rơi ngã, bị vò nhàu, vẩn đục bởi những quyết định mà ta làm và những hoàn cảnh đến với ta. Ta cảm thấy mình thành vô giá trị…Người thợ đá điêu khắc dưới đây cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy, cùng đọc và suy ngẫm với Tinhhoa.net để xem người thợ này làm cách nào gỡ bỏ được những vòng xích vô hình quấn quanh tâm hồn mình nhé!
Thợ đá một mình đứng từ xa nhìn Thánh Điện, rơi lệ, trong lòng có quá nhiều điều khó hiểu, những suy nghĩ cứ kịch liệt, cuộn trào làm ông vô cùng khó chịu.
Có một người thợ đá bình thường nhưng rất may mắn được tham gia chạm trổ ở Thánh Điện, cho dù công việc hàng ngày vất vả, nhưng trong tâm ông lại cảm thấy vui. Đây là một công việc vô cùng vinh quang, bởi vì trong tương lai Thánh Điện sẽ được mọi người kính ngưỡng và thờ phụng. Mỗi khi thợ đá nghĩ đến cảnh tượng dòng người tới Thánh Điện, thì ông rất vui sướng và tự hào, cảm giác hạnh phúc tràn ngập, vì thế ông càng say mê với công việc.
Sau khi công việc điêu khắc Thánh Điện hoàn tất, Quốc Vương mở tiệc chiêu đãi tất cả các quan lại, quý tộc khắp nơi gần xa. Họ được tiến vào Thánh Điện lễ bái, và ăn tiệc ở ngay gần đó, còn những thợ đá cực khổ điêu khắc lại được sắp xếp ở một nơi cách rất xa Thánh Điện cùng với một ít bánh ngọt và rượu.
Lúc này, người thợ đá cảm thấy rất hiu quạnh, ông oán trách số phận thật không công bằng. Thợ đá một mình đứng từ xa nhìn Thánh Điện, rơi lệ, trong lòng có quá nhiều điều khó hiểu, những suy nghĩ cứ kịch liệt, cuộn trào làm ông vô cùng khó chịu. Nhất là vào đêm khuya, người thợ đá thấy tức giận, tuyệt vọng và mất phương hướng. Những câu hỏi không giải đáp được giống như những lưỡi đao sắc bén, cứ từ từ cứa sâu vào tâm hồn ông.
Người thợ đá trong nỗi hoang mang, bối rối thiếp đi lúc nào không hay. Lúc đó, ông gặp một giấc mơ, trong giấc mơ người thợ đá nhìn thấy một thiên sứ xinh đẹp, thánh khiết xuất hiện trước mặt mình. Ông xoa xoa mắt của mình…rồi sung sướng thốt lên, “Oa! Đây đúng là thiên sứ”. Nhưng có một điều người thợ đá không biết, đó chính là thiên sứ luôn ở bên cạnh ông, liên tục cấp linh hồn và trí tuệ cho ông để sáng tác nghệ thuật.
Thiên sứ phất phất cặp cánh thánh khiết, nói một cánh nhẹ nhàng và yêu thương: “Con luôn nghĩ về Thánh Điện như vậy, vậy sao không tự xây cho riêng mình một Thánh Điện?”.
Người thợ đá vô cùng bất lực thở dài than: “Làm sao mà con có số tiền lớn đến vậy, những vật liệu đá kia rất đắt đỏ?”.
Thiên sứ cười nói: “Sao con không lấy những tảng đá cố chấp trong tâm của mình để điêu khắc Thánh Điện?”, rồi thiên sứ ưu nhã bay đi.
Thợ đá giật mình tỉnh mộng, kỳ lạ là những buồn bã của ông biến mất, trong người lại có một nguồn năng lượng rất thanh tịnh, khiến người thợ đá trở nên thông suốt. Ông nhớ lại lời của thiên sứ và ngẫm nghĩ, lúc này mới phát hiện ra rằng, thế giới này có đầy rẫy những tảng đá cứng chắc ngoan cố, những giả nhân giả nghĩa, phẫn hận phàn nàn, uể oải oan khuất, oán hận số phận không công bằng với mình, khát vọng được hưởng thụ một cuộc sống đầy đủ nhiều tiền, khát khao được ủng hộ, được yêu mến…
Từ hôm đó, mỗi ngày thợ đá đều quan sát tâm của mình nghĩ gì, mỗi khi phẫn hận, thợ đá lấy một khối đá giơ lên, ông nhận ra khối đá này chứa đầy sự uất hận, ông ra sức đục đẽo, trạm trổ lên đó, ông tỉ mỉ làm cho tới khi sự cừu hận tiêu mất mới thôi. Lúc này, thợ đá lại phát hiện ra một điều kỳ diệu đó là, lúc đầu tảng đá cừu hận ấy đè lên một tiểu thiên sứ xinh đẹp đáng yêu, và khi ông chạm trổ xong thì tiểu thiên sứ ấy vui mừng tự do bay lên.
Những tảng đá cố chấp ngang bướng màu đen ở trong tâm kia, sau khi được thợ đá nỗ lực chạm khắc, dần dần đã có linh hồn, sáng rọi và thiện ý, trông rất sống động, lần lượt từng sinh mệnh mỹ hảo bị đè dưới phiến đá được giải thoát ra ngoài tự do bay nhảy. Những tảng đá sáng lạng ấy cứ từ từ lấp đầy Thánh Điện trong tâm hồn thợ đá, mọi ngóc ngách đều ngập tràn mỹ hảo.
Người thợ đá trong quá trình hoàn tất Thánh Điện của chính mình, thì thế giới bên ngoài cũng theo đó mà biến hóa, thay đổi hoàn toàn. Bất luận thợ đá đi đến nơi đâu, mọi người cũng luôn vui vẻ, yên mến và tôn trọng ông. Thợ đá nhìn lại thấy cuộc sống vẫn như xưa, và tự hỏi: “Tất cả thật sự đã cải biến rồi sao? Mình vẫn là mình ngày xưa, những người xung quanh vẫn sống hỉ nộ ái ố như trước, nhưng tại sao bây giờ mọi người lại ứng xử với mình hoàn toàn khác?”. Thợ đá lại suy tư…
Cuối cùng, đến một ngày thợ đá cũng hiểu ra rằng tất cả công việc điêu khắc mà ông đã làm hoàn toàn chẳng còn nghĩa lý gì, mọi người cư xử với ông khác đi cũng chính bởi một tòa Thánh Điện khác, uy nghiêm thánh khiết, vốn luôn ngự trị trong tim ông. Chỉ là ông cần phải nhận ra và đục bỏ những phần dư thừa che lấp vẻ rực rỡ của Thánh Điện mà thôi.
Lê Hiếu dịch từ qi-gong.me