Câu chuyện bắt đầu từ vụ đụng xe mô tô thông thường. Lúc đó, tôi đang làm việc tại một khu vực dân cư. Khi tôi nghe tin về vụ đụng xe, tôi đã nhanh chân chạy đến chỗ đụng xe. Thật khiếp đảm. Một người, cùng với chiếc xe của anh ta, đang nằm bất động trong vũng máu dưới chiếc xe tải 4 bánh. Người lái xe tải là người gây ra vụ đụng xe và đã biến mất. Theo một nhân chứng, thì người lái xe nhìn xuống chiếc xe của mình, gọi số cấp cứu 120 và rồi vô trách nhiệm bỏ chạy.
Cứu thương và cảnh sát lúc đó chưa có đến khi nạn nhân tự mình đột nhiên bò ra khỏi chiếc xe tải. Rồi chúng tôi thật sự nhận ra rằng “máu” khắp thân người anh ta thật ra là nước tương ớt. Nơi bị thương nhìn thấy rõ là một cái xương chân bị gẫy. Anh ta nói rõ ràng anh ta là nông dân ở một khu vực ngoại ô. Anh ta đã đi bằng xe mô tô đến khu vực thường dân để bán tương ớt. Anh đã ngất xỉu vì do sợ hãi và chỗ bị thương thật sự không nghiêm trọng.
Cứu thương và cảnh sát đã đến cùng một lúc. Các bác sĩ lập tức kiểm tra chỗ bị thương. Kết quả thì chân trái đã bị va chạm và những phần khác đều không thấy tổn thương rõ rệt. Dĩ nhiên, một cuộc xét nghiệm chi tiết tại bệnh viện là rất cần thiết. Tôi đã bỏ đi và cảm thấy nhẹ nhàng. Nó trông như chúng tôi đã có một sự cảnh báo sai vào lúc đầu. Bây giờ những gì tôi phải làm là giúp đỡ cảnh sát tìm người lái xe mà đã gây ra vụ đụng.
Vào lúc đó, một tin khủng khiếp xảy đến. Người lái xe trong vụ đụng xe đã chạy đến tòa nhà cao 4 tầng và nhảy xuống từ ban công. Đây thật sự là một vấn đề thình lình đột nhiên nảy sinh ra từ một vấn đề đang tồn tại. Cảnh tượng lúc đó làm mọi người lại kinh hoàng lần nữa. Người lái xe đã đứng đó và khóc lớn nhưng lại không thấy bị thương trong khi một công nhân về hưu đã đang nằm trên đất.
Câu chuyện trở nên dị kì. Thật ra, khi người lái xe bò qua những cái thanh bảo vệ, một công nhân về hưu đã đi ngang qua. Ông ta đã thấy tình trạng nguy kịch và anh dũng chạy đến chụp lấy thân người đang rơi xuống. Kết quả, người được cứu thì không sao và người công nhân về hưu đã bị gẫy 2 cái xương sườn. Cả sự việc trở thành một câu chuyện truyền thuyết qua những việc làm mà người công nhân già đã làm. Tôi cũng thấy hài lòng về tiêu chuẩn của “bản tin gây sự chú ý. ” Tuy nhiên, khi một người bạn của tôi phỏng vấn người công nhân già này và hỏi ông ta rằng ông ta có cảm thấy sợ hãi sau sự kiện này không, câu trả lời của ông ta rất đơn giản và trung thực. Ông nói: “Tôi không thể nào nhìn được cảnh một mạng sống biến mất đi trước mặt tôi. Nếu anh ta nhảy lầu lần nữa, tôi vẫn sẽ chộp lấy anh ta lần nữa!”
Câu chuyện kết thúc ở đây. Đó là một chuyện đụng xe hằng ngày. Do những nguyên nhân thình lình, những sự kiện xảy theo sau đi theo với những vấn đề nảy ra từ vụ đụng xe trở nên khá phức tạp.
Người lái xe này rất nghèo và không có gì trong nhà. Anh ta có Mẹ, Vợ và một đứa con. Cả gia đình sống phụ thuộc vào thu nhập của anh ta. Chỗ làm để cho anh ta lái chiếc xe tải để giúp đỡ anh ta. Anh ta chỉ cần mang theo cỗ xe trong một đoạn đường ngắn cho công xưởng. Vì thế, trong khi đối diện với vụ đụng xe như vậy, trong đầu của anh ta không muốn sống và chỉ muốn chết.
Người công nhân già thật đáng khâm phục. Khi ông ta nghe tình trạng tài chính của người lái xe, ông đã từ chối bất cứ sự bồi thường nào từ anh ta và tự mình trả hết chi phí của bệnh viện. Người đáng lo nhất là anh nông dân đã bị thương. Anh ta đã có thể nằm viện nữa năm hoặc một năm và chờ cho người lái xe thỏa mãn nhu cầu của mình. Có nhiều thí dụ về loại hành xử như vậy. Nhưng những gì xảy ra sau đó thật hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của tôi. Ngày hôm đó người lái xe đi đến bệnh viện để viếng thăm nạn nhân. Lúc đó, ai đó hỏi anh ta một câu hỏi thế này: “Anh không muốn sống, vậy tại sao anh đã nhớ gọi 120 để cứu anh ta?” Anh ta đã không chuẩn bị và ngừng một lúc. Rồi anh ta nói: “Vậy nếu anh ta còn có một cơ hội được cứu thì sao?” Chỉ vì những lời nói đó, anh ta đã làm cảm động nạn nhân và chúng tôi. Ngày hôm sau, người nông dân đã khăng khăng đòi xuất viện. Anh ta nói: “Để tôi về nhà để bình phục. Tôi không muốn lợi dụng và đòi tiền từ anh ta!”
Từ đó tôi đã nghĩ tại sao cả sự kiện được giải quyết thật êm đẹp. Nếu có vài yếu tố nào đó, thì đó chính là “lòng tốt”. Lòng tốt là một đức tính căn bản trong bản chất con người và nó cũng thật đẹp trong tính chất của con người. Chỉ trong sự nuôi dưỡng của sự tử tế, thì đóa hoa cao thượng của đức hạnh có thể nở ra. Chúng ta không thể nghiêm khắc yêu cầu mỗi người thường sử dụng đức tính thanh nhã. Nhưng nếu mỗi người chúng ta có được lòng tử tế trong tâm, thế giới này sẽ trở thành tốt đẹp hơn, đáng yêu hơn.
( Theo Yi Chun, Chanhkien)