Trong một ngày đông vô cùng giá rét, một người lang thang tới phòng thiền của một vị tỳ kheo, vì đói rét mà ông run lên.
“Ngài có thể xem, tôi không chỉ cơ hàn đến lạnh cóng, mà cả nhà tôi đều đang mắc bệnh hiểm nghèo và có thể chết trong sớm chiều. Nếu ngài có chút gì, xin giúp chúng tôi sống qua những ngày đáng sợ này, mong ngài rủ lòng thương”, người lang thang khẩn cầu.
Vị tỳ kheo rất đồng tình với ông, tuy nhiên tìm quanh mãi không thấy thứ gì có thể bố thí cho ông được. Ngẩng đầu lên, ông thấy thánh tượng Như Lai mà mình thờ cúng; thế là ông lấy chiếc vòng vàng treo phía sau bức tượng đưa cho người lang thang và nói: “Hãy đi đổi tiền từ chiếc vòng vàng này”.
Các đệ tử khác thấy tình hình này thì vô cùng kinh ngạc. Họ không vừa ý, và trách ông thậm tệ: “Làm sao ông có thể lấy chiếc vòng vàng xuống được?”
Vị tỳ kheo đáp: “Tôi chẳng qua chỉ chiếu theo lời dạy của Đức Phật mà thôi. Phật Đà hạ thế phổ độ chúng sinh, nếu nhìn thấy tình cảnh này, chẳng phải Ngài cũng lấy chiếc vòng vàng xuống cứu người hay sao…”
Đúng vậy, bái Phật, tu Phật, tâm từ bi của Phật, kỳ thực đều thể hiện ngay trong một việc nhỏ đó. Hỡi các bạn! Các bạn đi qua tượng Phật mà đặt lên rất nhiều tiền, nhưng trong tâm các bạn không lấy từ bi mà đãi người, trong cuộc sống không dùng thiện tâm, không có lương tri thì Phật cũng không cao hứng đâu! Các ngài không dùng những đồng tiền lẻ đó của thế gian….
Theo chanhkien