Lịch sử nền văn minh nhân loại đến nay đã trải qua mấy ngàn năm, có hào hùng cũng có bi tráng. Vào thời thịnh thế, ánh quang minh soi khắp mặt đất, lòng người hướng Thiện, xã hội thịnh trị và phồn vinh. Vào thời loạn thế, hắc ám bao trùm đại địa, chiến tranh xảy ra khắp nơi, người người gánh chịu bi thương. Nhưng có lẽ đáng sợ hơn nữa chính là thời mạt thế, khi mà những người lương thiện bị bức hại thảm khốc bởi những kẻ cầm quyền…
Trong chiến tranh, người ta vẫn có thể thấy được tình người và lương tri, chẳng hạn như thời thế chiến thứ nhất một sĩ quan Anh đã cứu mạng một binh sĩ Đức dù hai người họ ở hai chiến tuyến đối nghịch nhau, hay trong thế chiến thứ hai một người đàn ông Đức đã âm thầm cứu mạng hàng ngàn đứa trẻ Do Thái bất chấp lệnh tàn sát Do Thái vô nhân đạo của Hitler,… Chiến tranh dẫu đau thương mất mát về thể xác, nhưng nó không khiến con người mất đi đạo đức vốn có của bản thân mà thậm chí càng làm nổi bật sự cao thượng và đáng kính ấy.
Tuy thế, vào thời điểm mà người lương thiện bị bức hại thì lại là một vấn đề khác. Chính vì lương thiện bị bức hại nên người ta không dám làm người tốt, chính vì lương thiện bị bức hại nên người ta đành vứt bỏ đi đạo đức và làm những hành động trái ngược với lòng mình, chính vì lương thiện bị bức hại nên người ta sẵn sàng bỏ mặc đồng loại thậm chí là cả người thân của mình chỉ để giữ an toàn cho bản thân,… rồi cho đến một thời điểm mà lương thiện không còn nữa thì việc ác nào họ cũng có thể làm. Điều này để lại hậu quả nghiêm trọng hơn mọi cuộc chiến tranh thông thường.
Ngày 20/7/1999 là một thời điểm như vậy, thời điểm mà những con người lương thiện bị bức hại một cách tàn khốc: lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thời đó, Giang Trạch Dân, phát động cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công – những con người đang cố gắng sống lương thiện theo tiêu chuẩn của Chân Thiện Nhẫn. Cuộc bức hại này kéo dài tới nay đã 23 năm, và vẫn chưa kết thúc.
Tôi đã xem nhiều câu chuyện về các học viên Pháp Luân Công và gia đình của họ, một trong số đó là câu chuyện được viết bởi một cô gái trẻ. Tôi xem lâu rồi nên không nhớ nguyên văn, chỉ nhớ cô kể rằng cha mẹ cô đều là học viên Pháp Luân Công. Thời điểm cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, cô chỉ là một đứa bé thơ, nhưng phải chứng kiến cảnh cha mình bị bắt giam và tra tấn, mẹ cô thì có được chút tự do nhưng phải sống trong sự miệt thị của đồng nghiệp. Tuổi thơ của cô là một tuổi thơ không cha và có một người mẹ đau khổ.
Ngày mà cha cô được “thả”, ông đã không còn nguyên vẹn thân người và chỉ giữ được hơi thở thoi thóp. Có lẽ tinh thần cha cô vẫn còn tỉnh táo, ông nằm trên cáng và đưa tay như muốn ôm lấy cô nhưng ông không còn đủ sức. Cô có thể đến bên cạnh ông, nhưng vì bộ dạng quá thê thảm của ông khiến cô khiếp hãi mà không dám lại gần, cô đã bỏ chạy. Điều đó khiến cô ân hận mãi mãi vì cha cô đã qua đời không lâu sau đó. Cô ngày đêm đều mơ được gặp lại cha và được cha âu yếm như những người bạn cùng trang lứa khác, nhưng khi gặp thì bộ dạng của ông làm cô xa rời ông, và sự xa cách đó là vĩnh viễn.
Đau khổ là thế, nhưng cô biết rằng hoàn cảnh của cô chưa phải là đáng thương nhất. Gia đình cô chỉ là một trong số hàng vạn gia đình bị chính quyền ĐCSTQ và Giang Trạch Dân làm hại, cha mẹ cô chỉ là hai trong hàng triệu người đã bị tra tấn, chính cô cũng chỉ là một trong số hàng triệu cô nhi bị cái chế độ tà ác đó ruồng bỏ và cướp đi người mình thương yêu nhất. Nhiều đứa trẻ còn bi thảm hơn cô, khi chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị bức hại chúng đã chịu không nổi và trở nên si ngốc! Trí tuệ yếu ớt của trẻ thơ khi đã tổn thương là sẽ tổn thương mãi mãi. Nỗi đau khổ này ai có thể bù đắp được đây?
Tôi đã buông một tiếng thở dài khi đọc đến đây, còn nhớ khi đó tôi đã viết một bình luận thế này: “Tội của Giang Trạch Dân không phải thập ác bất xá nữa, mà là vạn ác bất xá!” Và đó chỉ là một trong nhiều câu chuyện xúc động mà tôi đã xem…
Nhưng tội ác ấy, cuộc bức hại vô nhân tính ấy, tuy là ĐCSTQ và Giang Trạch Dân nhắm vào Pháp Luân Công mà làm, nhưng thực chất là đã giết đi lương tri của tất cả con người. Cái đáng sợ là giết đi lương tri của người ta chứ không phải là thể xác thông thường của họ.
ĐCSTQ khi ấy có một thứ gọi là “thư hối hận”, học viên Pháp Luân Công nào ký tên vào “thư hối hận” thì được thả ra và thậm chí còn được cơ quan làm việc của họ thăng chức tăng lương, học viên nào kiên định không ký thì bị bức hại tới cùng, nếu chết thì tính là người đó… tự sát! “Thư hối hận” kia thực chất là gì? Trên đó viết những câu như: “Tôi hối hận vì đã tin vào Pháp Luân Công, tôi hối hận vì đã làm người theo Chân Thiện Nhẫn, từ nay tôi cam kết sẽ không sống theo Chân Thiện Nhẫn nữa”!!!
Mọi người hãy cùng nghĩ xem, bắt người ta từ bỏ Chân Thiện Nhẫn, ấy không phải là ép một người tốt đi làm người xấu đó sao? Đây chẳng phải giết chết lương tri, hủy hoại nhân tính thì là gì? Có rất nhiều học viên vì không chịu nổi tra tấn nên đã ký tên vào cái gọi là “thư hối hận” ấy, đã cam kết không làm người tốt nữa! Một trong số những người này sau đó vẫn còn giữ được lương tâm nên đã sám hối và quay trở lại tiếp tục làm người tốt theo Chân Thiện Nhẫn, cố gắng bù đắp những sai lầm đã gây ra trước đây.
Nhưng có nhiều người khác mất đi một lần là mất đi vĩnh viễn, lương tri của họ từ ngày họ ký tên vào “thư hối hận” là đã cháy rụi sạch sẽ rồi. Họ từng là người tốt đến như thế mà bây giờ lại trở nên tà ác đến mức không ai có thể nhận ra. Họ hùa theo cảnh sát mà bức hại những học viên Pháp Luân Công đã từng thân thiết với họ như người một nhà, họ quay sang mạ lỵ cả người Sư Phụ đã dạy cho họ đạo lý làm người, họ trở nên gian dối và tàn ác. Nguyên nhân căn bản lẽ nào lại không phải do cuộc bức hại giết chết lương tri kia hay sao?
Trừ bộ máy tàn bạo gồm vài quan chức tối cao của ĐCSTQ và Giang Trạch Dân ra, tất cả đảng viên và cảnh sát của ĐCSTQ nói cho chính xác thì cũng là nạn nhân của cuộc bức hại này. Tuy họ không bị bức hại về thể xác, nhưng lương tri của họ cũng đã chết dần chết mòn. Chính vì cứ như là không còn lương tri nữa, họ thừa biết Giang Trạch Dân là sai, là tàn ác, họ vẫn lẳng lặng mà bức hại và tra tấn các học viên Pháp Luân Công.
Vì sao họ dám làm cái việc thất đức như vậy? Thậm chí khi Giang Trạch Dân ra chỉ thị mổ cướp nội tạng các học viên Pháp Luân Công, họ và các bác sĩ của ĐCSTQ vẫn làm theo mà không chút sợ hãi? ĐCSTQ là dùng tiền và quyền để ép họ, nếu họ không làm thì họ có thể bị cách chức và bị đấu tố, còn nếu họ làm thì họ sẽ được vô số ưu đãi về quyền lợi và tiền bạc. Đây cũng một cách nữa để giết đi lương tri của người ta, biến người bảo vệ chính nghĩa – cảnh sát – thành kẻ bức hại chính nghĩa, biến người chữa bệnh cứu người – bác sĩ – thành hung thủ giết người man rợ!
Có đôi lúc tôi thử tưởng tượng, nếu mình bị một mũi kim nhọn đâm vào da thịt thì cũng đã đau đớn kêu la rồi, huống hồ là bị rạch dao lên người, bị mổ cướp nội tạng sống, thật là khủng khiếp! Cảnh sát và bác sĩ của ĐCSTQ cũng là người, nhưng họ đã bị quyền lực và tiền bạc chi phối mà làm ra những hành vi không còn chút nhân tính nào của người bình thường nữa.
Nhân dân Trung Quốc và nhân dân toàn thế giới, bao gồm cả tôi và bạn, cũng là nạn nhân gián tiếp của cuộc bức hại này. Có thể bạn cảm thấy chúng ta không có quan hệ gì với học viên Pháp Luân Công hay đảng viên ĐCSTQ, nhưng tôi tin rằng bạn có thể ý thức được chúng ta đang sống trong một xã hội trượt dốc đến mức đáng sợ về mặt đạo đức: Người thân trong gia đình cũng có thể động dao kéo với nhau chỉ vì vài lời không lọt tai, đi trên đường có thể gặp tai nạn giao thông bất kỳ lúc nào, thực phẩm hóa chất thì toàn đồ độc hại, người với người động tí là cãi vã đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, tệ nạn xã hội thì tràn lan,… Nguyên nhân chắc hẳn cũng là vì lương tri chung của xã hội đang dần bị giết chết, tiêu chuẩn làm người đang dần bị giết chết.
ĐCSTQ cấm công dân làm người tốt, trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa cách đây vài chục năm họ đã từng một lần hủy đi đạo đức truyền thống của phương Đông và của Trung Quốc. Tới khi Pháp Luân Công cùng với nguyên lý dạy con người làm người tốt theo Chân Thiện Nhẫn được truyền ra thì họ lại một lần nữa bức hại và muốn triệt để tiêu diệt. Phải chăng họ xuất hiện trong lịch sử chỉ là để làm cái chuyện tiêu diệt lương tri của nhân loại mà thôi?
Sau khi mất đi Chân Thiện Nhẫn, người Trung Quốc đã trở nên méo mó từ trong ra ngoài. Một xã hội mà sự chân thật bị cấm đoán, con người ta đành gian dối lừa lọc lẫn nhau mà sống. Một xã hội mà sự lương thiện bị bức hại, con người ta liền trở nên vô cảm và ích kỷ tới mức chỉ còn biết tồn tại vì lợi ích của bản thân. Một xã hội tuyên truyền đấu đá thù hận, không một chút nhẫn nại khoan dung, biến người ta trở nên không còn chút khiêm nhường và khuôn phép nào nữa, vì thứ nhỏ nhặt như cây rau cọng cải cũng có thể liều mạng sống chết với nhau.
ĐCSTQ đã biến một xã hội vốn đang “Chân Thiện Nhẫn” trở thành một xã hội đầy rẫy “giả ác đấu”, một xã hội mà ai cũng coi thường. Tôi từng thấy một cư dân mạng đã bình luận thế này: “Bọn Tàu khựa vừa xấu vừa ác, đi tới đâu ồn ào thiếu văn hóa tới đó, hở chút là mắng chửi đánh đập người ta. Cái gì mà văn minh 5000 năm? Cái gì mà Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín? Con cháu của Khổng Tử là đây sao?” Câu này không chỉ làm xấu mặt người Trung Quốc hiện đại, mà e rằng cả Khổng Tử ở trên Trời cũng phải phát uất!
Điều tốt không dễ truyền, nhưng điều xấu thì lại truyền rất nhanh, có lẽ vì nó hợp với dục vọng của con người. Xã hội Trung Quốc với đầy đủ tham nhũng hủ bại, hóa chất độc hại, bác sĩ giết người, cảnh sát bắt dân… đã “lây” sang Việt Nam. Việt Nam hôm nay tham nhũng cũng nhiều, hóa chất cũng nhiều, cảnh sát bắt người và nhận hối lộ cũng có, mà bác sĩ bán thuốc giả cũng có luôn, nào có khác gì xã hội Trung Quốc “giả ác đấu” bao nhiêu đâu! Nói rằng tất cả chúng ta đều là nạn nhân của việc ĐCSTQ bức hại người lương thiện, bức hại Chân Thiện Nhẫn, nào có gì sai?
Không chỉ Việt Nam, mà nhiều nước khác trên thế giới cũng có nền kinh tế lệ thuộc ít nhiều vào ĐCSTQ, có Châu Phi, có Đông Nam Á, thậm chí có cả Châu Âu và Châu Mỹ. Điều này làm cho những đất nước kia cũng bại hoại đi rất nhiều, khiến họ thậm chí quay lưng với Chân Thiện Nhẫn, làm ngơ trước tội ác mổ cướp nội tạng và bức hại nhân quyền nghiêm trọng của ĐCSTQ. Đây chính là đã giết đi lương tri của cả nhân loại rồi chứ không riêng gì người Trung Quốc.
Tôi không phải là luật sư bảo vệ công lý, càng không có thâm thù đại hận gì với ĐCSTQ hay Giang Trạch Dân. Tôi chỉ là một con người bình thường, nhưng tôi phần nào hiểu được rằng Chân Thiện Nhẫn là cần thiết cho một xã hội ổn định, cần cho những con người yêu chuộng hòa bình và muốn được sống trong một xã hội hòa hợp. Nhân dịp ngày 20/7, đã 23 năm Pháp Luân Công và đức tin Chân Thiện Nhẫn bị bức hại, tôi viết ra những dòng này là để cho những người có duyên với tôi xem được. Mong mọi người có thể nhận thức được Chân Thiện Nhẫn là tốt, bức hại hay phỉ báng Chân Thiện Nhẫn là một sai lầm to lớn, là hủy đi lương tri của con người, khiến họ sống mà như một cái xác không hồn.
Dù bạn là ai, nếu bạn đã xem được đến đây thì tôi vô cùng hạnh phúc. Xin chúc bạn có một cuộc sống bình an và tôn trọng Chân Thiện Nhẫn!
Thế Di