Em tự hỏi mình, nếu em là con thuyền thì phải chăng tình em lạc bến? Em đã từng neo đậu nơi bến bờ anh, giờ chỉ còn đơn côi giữa không gian của biển khơi phẳng lặng…
VỀ ĐI ANH Trên biển khơi của mùa thu xanh mát, Thuyền ra đi, từ nay thôi vĩnh viễn, Trong không gian của biển khơi phẳng lặng, Chiều hôm nay, vắng anh rồi nắng nhạt, Vắng anh rồi, nếu trong đời vấp ngã, Tình chúng mình sẽ luôn luôn nồng thắm, SG, 7/8/2015, Minh Hạnh.
Từng đợt sóng xô nhau vào bờ cát, nhưng đâu phải con sóng nào cũng xô được tới bờ? Có những con sóng đã tan ra từ xa lắm, đến khi tan biến vào hư không cũng không gặp được bờ. Em tự hỏi mình, em là con sóng nào? Anh là bờ cát, còn em là gì? Em cũng không biết nữa. Em có thể chỉ là những hạt nước đan vào nhau bị cuốn theo những lênh đênh dập dềnh của biển lớn. Nước thì mầu xanh, em thì mầu trắng. Mầu xanh cho những hy vọng, còn mầu trắng chỉ là những hạt nước tạo nên sự mênh mông trống trải đến khôn cùng. Em tự hỏi mình, nếu em là con thuyền thì phải chăng tình em lạc bến? Em đã từng neo đậu nơi bến bờ anh, giờ chỉ còn đơn côi giữa không gian của biển khơi phẳng lặng. Rốt cuộc, làm con sóng hay làm con thuyền để về được bên anh… khi bờ cát không dang tay ra đón đợi. Em nhớ anh… B.T Đọc thêm >> |
Theo LĐTĐ