Mỗi ngày chỉ được ăn 10 hạt gạo, ngủ 1 tiếng, không cho đi vệ sinh, nếu đi trong quần thì lấy cái quần đầy phân đó nhét vào miệng… những hành động man rợ này tưởng chỉ có trên phim nhưng lại là việc diễn ra hằng ngày ở nhà tù đen…
Ngoài tội ác cưỡng hiếp, làm nhục như trong phần 1 đã đề cập thì những cai ngục của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) còn có thủ đoạn thâm độc hơn để làm hao mòn ý chí của các học viên Pháp Luân Công và sức phản kháng tâm lý của họ, chính là hạn chế những nhu cầu cơ bản nhất của con người như ăn, ngủ và đi vệ sinh.
Bỏ đói
“Anh Mưu Luân Hội bị bất tỉnh năm lần trong 3 ngày vì bị lính canh đánh đập tàn bạo. Như thể vẫn chưa đủ, lính canh còn gần như bỏ đói anh suốt 3 ngày đó. 10 hạt gạo là tất cả những gì anh được nhận thay cho 3 bữa ăn mỗi ngày.”
“30 hạt gạo cho 3 ngày” nghe có vẻ tàn nhẫn đến khó tin, nhưng đó là những gì đã xảy ra tại Trại Lao động Tây Sơn Bình, Trùng Khánh, Trung Quốc. Nhiều học viên bị giam tại trại lao động này như anh Mưu cũng từng bị tra tấn theo phương thức “bỏ đói”. Dù so với anh Mưu thì họ được cho thêm một chút thức ăn, nhưng như vậy cũng không đủ sống
Khi các học viên rơi vào tình trạng nguy kịch sau thời gian bị “bỏ đói”, lính canh mới cho khẩu phần ăn bình thường để họ sống được. Song, khi chưa phục hồi hoàn toàn, họ lại phải chịu một đợt “bỏ đói” khác.
Những gì xảy ra tại Trại Lao động Tây Sơn Bình không phải là hiện tượng cá biệt. Nhiều cơ sở giam giữ khác trên khắp Trung Quốc cũng dùng cách bỏ đói để ép các học viên từ bỏ Pháp Luân Công. Nhiều học viên đã bị biến chứng nghiêm trọng vì kiểu tra tấn này. Một học viên bị giam giữ tại Nhà tù Nữ Thượng Hải đã sụt 27kg trong vòng 6 tháng. Bà bị đói đến mức phải ăn lá bắp cải thối mà bà tìm thấy trong thùng rác. Thậm chí nguồn lương thực này cũng bị cắt ngay khi lính canh dọn rác phát hiện ra.
Hạn chế thời gian ăn cũng là một kiểu tra tấn nữa để giảm lượng đồ ăn của học viên. Các học viên bị giam giữ tại Nhà tù Ngũ Mã Bình tại tỉnh Tứ Xuyên bị bắt ăn hết 1 bát cơm trong vòng 20 giây mỗi bữa, và chỉ được đứng nhìn lính canh giật bát cơm của họ trước khi được ăn.
Anh Trương Vĩ Kiệt đã trải qua kiểu tra tấn gọi là “ba một” trong khi bị giam giữ tại Nhà tù Phạm Gia Đài tỉnh Hồ Bắc. Anh chỉ được ngủ 1 tiếng, ăn 1 miếng mỗi bữa, và đi vệ sinh 1 lần mỗi ngày.
Cấm ngủ
Cấm ngủ kéo dài là hình thức tra tấn đặc biệt tàn phá thân thể, ảnh hưởng đến cả tinh thần và thể chất của nạn nhân. Hình thức tra tấn này có thể gây suy giảm nghiêm trọng khả năng nhận thức hoặc gây ảo giác ở nạn nhân, thậm chí gây tử vong.
Bà Lý Tú Trân bị cấm ngủ trong 28 ngày tại nhà tù Tế Nam. Khi bà không mở mắt ra được nữa, thủ phạm đã dán băng dính quanh hốc mắt bà để banh mắt ra. Đôi khi, họ thậm chí còn dùng đầu cán chổi để mở mí mắt bà. Cuối cùng, bà Lý qua đời vào tháng 10/2009.
Ông Vương Vĩnh Hàng, một học viên Pháp Luân Công, cũng là luật sư ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, đã đại diện và biện hộ cho nhiều học viên Pháp Luân Công trước những cáo buộc vu khống của chính quyền Trung Quốc. Ông bị hơn 20 cảnh sát bắt giữ vào tháng 7/2009 và bị kết án 7 năm tù giam.
Để ép ông từ bỏ Pháp Luân Công, lính canh không cho ông ngủ trong 13 ngày liền. Ông thuật lại trường hợp của mình như sau:
“Ba ngày đầu, họ không cho tôi ăn gì. Tôi được đưa vào nhà vệ sinh 2 lần. Với tôi, cảm giác khó chịu nhất là khát nước và không được ngủ. Hai bóng đèn cao áp chiếu thẳng vào mặt càng làm tôi khát nước hơn. Tù nhân canh chừng tôi chỉ trực đánh tôi để không cho tôi chợp mắt. Có lần, khi không có các tù nhân khác ở đó tôi bị một tù nhân đấm vào lưng và sườn. Tôi ngất đi vì quá đau đớn.
Sang đến ngày thứ tư, tôi thậm chí còn không được đi vệ sinh. Tôi chỉ được đi tiểu tiện 1 lần mỗi ngày ngay tại ghế sắt. Tôi chỉ được cho 250ml nước mỗi ngày. Vì tôi ăn rất ít nên không cần đi đại tiện liền 10 sau đó. Vì cửa chính và các cửa sổ đều bị che kín nên tôi không phân biệt được ngày đêm. Tôi chỉ đoán được giờ giấc bằng cách nghe tiếng bước chân của tù nhân ra ngoài đi làm vào buổi sáng và trở về phòng giam lúc chiều tối.
Đầu tiên, cảnh sát vào phòng và thẩm vấn tôi. Sau đó, họ không buồn tới nữa vì không khí trong phòng cực kỳ khó chịu. Một hôm, họ lắp đặt một máy ghi hình cách mặt tôi chỉ chừng 30cm. Như thế, cảnh sát có thể nhìn rõ mặt tôi từ phòng làm việc của họ. Tất nhiên, máy quay không ghi hình tù nhân ngồi bên cạnh và đánh tôi bất cứ khi nào tôi nhắm mắt lại. Tôi đi một đôi tất len cũ. Mấy hôm sau, đôi tất đã bốc mùi và bị ném vào góc phòng
Khi tôi thấy không chịu đựng nổi vì bị cấm ngủ, tôi đã hô lên: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Những lúc ấy, họ lại nhét giẻ vào miệng tôi. Còn tù nhân Trịnh Kiệt đã đánh tôi lúc trước, luôn lấy chính đôi tất đã bốc mùi của tôi để nhét vào miệng tôi. Đôi tất bốc mùi thật khủng khiếp và làm dính rất nhiều xơ vải trong miệng tôi. Vì không được cho uống nhiều nước nên tôi bị khô miệng đến nỗi còn không nhổ những xơ vải đó ra được.
Khoảng 6 ngày bị cấm ngủ, tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác. Ban đầu, tôi còn có thể phân biệt được đâu là ảo giác, đâu là hiện thực, nhưng sau đó, tôi không phân biệt nổi nữa. Một hôm, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi cố gắng hết sức để nhớ ra điều gì đó mà không sao nghĩ ra được gì. Tôi không thể nhớ nổi tôi là ai, đã từng sống trên đời này chưa. Tôi thấy kinh hãi tột độ và bị suy sụp tinh thần.
Theo những gì mà người ta sau này nói với tôi thì tôi đã đứng dậy, bẻ khóa còng tay, và bắt đầu la hét. Họ trói chặt tôi vào ghế và nhét giẻ vào miệng tôi.
Tôi biết họ muốn tôi phát điên. Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ mình phát điên. Nếu tôi trở nên điên loạn, họ sẽ lợi dụng điều đó để phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp
Sau sự việc đó, tôi đã viết một tuyên bố cam kết không tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công nữa, nhưng tôi luôn xác định rõ ràng rằng sâu thẳm trong tâm tôi sẽ không bao giờ phản bội niềm tin của mình. Họ nói miễn là tôi ký tên vào tuyên bố đó thì họ chẳng quan tâm là trong tâm tôi còn giữ đức tin hay không.
Không được sử dụng nhà vệ sinh
Không được dùng nhà vệ sinh là một loại tra tấn khác thường áp dụng với các học viên Pháp Luân Công. Một số trại giam giới hạn thời gian đại tiện xuống còn 2, 3 phút. Ai không đứng dậy khi hết thời gian sẽ bị đánh đập tàn nhẫn, nên phải nhịn mà ra khỏi phòng vệ sinh
Ngoài đó ra, đôi khi các học viên chỉ được sử dụng nhà vệ sinh 1 lần một ngày để đi tiểu hoặc 3 ngày một lần để đi đại tiện. Điều này gây ra các vấn đề sức khỏe và nạn nhân đành phải tiểu tiện hoặc đại tiện trong quần.
Trong khi cô Lưu Quế Hoa bị giam tại Trại Lao động Cưỡng bức Vạn Gia, tỉnh Hắc Long Giang, lính canh đã trói tay và treo cô trong 2 ngày. Cô không được đưa xuống ngay cả khi cô cần đi vệ sinh. Do vậy, cô đành phải đi ở trong quần. Sau đó, lính canh tụt quần cô ra và bịt miệng cô bằng quần bị dính nước tiểu và phân.
Cô Hồ Thụy Liên, một học viên ở thành phố Nhạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, bị bức thực bằng một lượng nước lớn mà không được đi vệ sinh khi bị giam tại Trại Lao động Cưỡng bức Nam Mộc Tự vào năm 2001.
Không được tắm rửa hay mua nhu yếu phẩm hàng ngày
Cô Hà Liên Xuân, ở tỉnh Vân Nam, hai lần bị kết án tù vào năm 2001 và 2009, tổng cộng là 17 năm. Ngoài bị lạm dụng thân thể, lính canh còn dùng nhiều cách tinh vi hơn để hành hạ cô, đó là không cho tắm hoặc mua các nhu yếu phẩm hàng ngày, như giấy vệ sinh, kem đánh răng, xà phòng hoặc bột giặt. Cô nhớ lại:
Sau nhiều tháng không được tắm rửa, toàn thân tôi bốc mùi kinh khủng. Tù nhân trong phòng giam, ai cũng nhạo báng tôi. Tôi bảo họ không phải là tôi không muốn tắm, mà là lính canh không cho tôi tắm. Đến khi tù nhân không chịu nổi cái mùi bốc ra từ người tôi nữa, họ mới phản ánh với lính canh. Cuối cùng, cứ cách một thời gian, họ lại cho tôi tắm rửa một lần.
Vì không được mua băng vệ sinh, nên tôi phải dùng giấy vệ sinh hoặc bất kỳ loại giấy nào khác mà tôi kiếm được trong những kỳ kinh nguyệt.
(Còn tiếp)
Theo Minh Huệ Net