Một câu chuyện huyền bí nhưng có thật.
Những người tập khí công đều biết rằng con người có thể khai mở con mắt thứ ba (thiên mục) thông qua tập luyện khí công. Tôi chưa từng tập luyện khí công một cách nghiêm túc bao giờ. Có lần tôi đã cố gắng tập thử trong vài ngày, nhưng không thấy có tác dụng gì nên từ đó chưa bao giờ tập lại.
Một đêm năm 1988, tôi đã có một trải nghiệm kỳ lạ và điều đó đã làm thay đổi cuộc đời tôi vĩnh viễn. Trong đêm đặc biệt đó, tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi đang nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh. Tôi nhìn thấy cái gì đó rất khác thường nhưng tôi không thể phát hiện được đó là gì. Tôi đã gọi bạn của tôi là một Phật tử và bảo cô ấy tới xem. Cô ấy nói với tôi rằng những gì tôi nhìn thấy là thật và người thường không thể nhìn thấy những thứ như thế. Cô ấy nói là một khi thiên mục mở thì người ta có thể nhìn thấy nhiều thứ lắm.
Sau đó, tôi có thể nhìn thấy nhiều thứ thật khác thường. Tôi đã có thể nhìn thấy bào thai trong bụng mẹ và nói rõ đó là bé trai hay bé gái. Tôi không bao giờ nói cho người khác biết điều này vì sợ phiền phức. Dưới đây là một số trải nghiệm trong quá khứ của tôi.
Cháu trai của hiệu trưởng Trịnh
Ông Trịnh là hiệu trưởng của một trường đại học. Ông rất ưa thích khí công và là một người tốt bụng tử tế. Một ngày nọ tôi ghé thăm nhà ông như thường lệ. Ông nói với tôi con gái ông đã có mang và bác sĩ nói cô ấy sẽ sinh bé gái. Tôi không biết con gái ông nhưng tôi đã buột miệng không chút lưỡng lự, “Con ông sẽ sinh con trai”. Ngày hôm sau, ông đưa con gái ông sang nhà tôi chơi và tôi đã nhìn rõ bào thai là một bé trai. Vài tuần sau con gái ông đã sinh một bé trai.
Ông Trịnh vui mừng đến báo tin cho tôi và nhờ tôi đặt tên cho cháu bé. Tôi đã khước từ vì không muốn lãnh trách nhiệm đó, nhưng gia đình ông cứ thúc ép nên tôi đã đặt cho cháu bé tên là Hổ. Tôi nói họ có thể đổi lại tên bất cứ lúc nào. Họ hỏi tôi: “Vì sao đặt tên là Hổ?”, tôi trả lời: “Vì tôi đã thấy một con hổ.”
Chuyến viếng thăm vào ban đêm
Một đêm cậu bé Hổ bị bệnh. Lúc mười một giờ rưỡi đêm, ông Trịnh đến nhà tôi và bảo tôi rằng bé Hổ bị sốt cao, đã ở trong bệnh viện bốn ngày. Mọi thành viên trong gia đình rất lo lắng. Họ mang cậu bé về nhà và hỏi tôi có thể giúp gì không. Tôi đến nhà và thấy rằng khuôn mặt của bé Hổ đỏ vì cơn sốt. Tôi chạm vào bàn tay cậu bé và nói: “Đừng lo lắng. Cậu sẽ chóng khỏe thôi sau khi tôi rời khỏi đây.” Tôi thậm chí không nghĩ gì khi tôi đưa ra lời nhận xét như vậy, nó tự nhiên xuất ra. Sau đó, tôi nhanh chóng về nhà.
Vào ngày hôm sau, ông Trịnh gọi tôi và nói rằng bé Hổ chìm vào giấc ngủ sau khi tôi rời đi và nó đã khỏe lại vào sáng hôm sau.
Nguy cơ tiềm ẩn
Một lần khác tôi đến nhà ông Trịnh để thăm bé Hổ, cậu ta đang ngủ. Tôi trông thấy một khối u lớn trong đầu cậu. Mẹ bé Hổ hỏi tôi: “Gần đây, chỗ sưng phía sau đầu của nó đang lớn lên, và bác nói bác có thể thấy một khối u trong đó. Chúng tôi phải làm gì đây với điều đó?” Tôi bảo bà rằng: “Đừng bận tâm quá, mọi thứ sẽ tốt thôi. Hãy gói những hạt dẻ rang còn nóng bằng một cái khăn mềm và quấn lên đầu cậu bé, bọc lên chỗ u”. Sau đó vết sưng đã được chữa khỏi.
Một du khách
Một bác sĩ trưởng khoa X-quang ở bệnh viện địa phương đến thăm nhà tôi. Ở bệnh viện ông được biết đến là khá kiêu ngạo. Ông hỏi tôi, “Hãy nhìn thử xem. Có vấn đề nào với tôi không?”
Tôi nói thẳng với ông, “Bác sĩ, ông thật biết đùa? Nếu ông có vấn đề gì ông có thể hỏi mấy cái máy của ông.”
Ông nói, “Cậu đúng, nhưng tôi muốn kiểm nghiệm công năng đặc dị của cậu trên chính tôi. Vào những năm 80, nhiều người tuyên bố rằng họ có công năng đặc dị, nhưng những người khác không tin họ.”
Tôi bảo, “Mọi thứ đều có đúng và sai, bao gồm cả khí công. Giống như trong bệnh viện, không phải mọi người mặc đồ trắng đều là bác sĩ thật sự.”
Sau đó tôi bảo ông, “Ông trông cao lớn và khoẻ mạnh, nhưng hai chân của ông bị thương.” Ông ấy đề nghị tôi nhìn vào thực quản của ông. Tôi nói, “Bề mặt của thực quản ông không bằng phẳng, có một số nếp gấp ở đấy.”
Vào lúc đó, ông đứng dậy và kêu lên, “Bây giờ tôi thật sự tin cậu. Trước đây tôi không bao giờ tin rằng con người có con mắt giống như máy chụp X-quang.”
Hoá ra ông sắp sửa về hưu. Ông muốn đi thăm những người bạn và những ngọn núi nổi tiếng, nhưng ông lo ngại về việc hai cẳng chân của mình đã bị chấn thương trong thời Đại Cách Mạng Văn Hoá. Ông đã ngã xuống một cái thang khi ông ở trong một trại lao động và ông đã không nhận được sự chữa trị y tế nào. Không một ai biết về điều đó, nhưng tôi có thể thấy bí mật của ông. Ngoài ra ông chỉ vừa mới biết về vấn đề thực quản mình gần đây thôi.
Sau đó, vị trưởng khoa X-quang này tặng cho tôi một món quà. Đó là một cuốn sách về những cơ quan nội tạng của con người với những hình minh hoạ màu. Nó khá là hữu ích để cho tôi biết được tất cả các cơ quan và cấu trúc của cơ thể người nếu tôi muốn nhìn chúng.
Theo kanzhongguo