Cảm giác của người mẹ khi để con trẻ tự mình đi trong công viên, tự mình lần đầu tiên làm một việc gì đó… thật hồi hộp và lo lắng biết nhường nào. Tuy nhiên, làm mẹ, hãy mạnh mẽ vượt qua thử thách này. Bởi để giúp con trẻ tự lập, buông tay chính là yêu thương!
Buổi chiều dắt con trai ra công viên tản bộ, cậu bé đột nhiên đòi đi một mình.
Mỗi khi đến chỗ ngã ba, thằng bé đều kiên quyết tách tôi ra, ai đi đường nấy. Trong công viên cây cối rất nhiều, tôi sợ con đi lạc, liền lặng lẽ đi theo sau. Sau khi thằng bé phát hiện, rất nghiêm túc nói với tôi rằng: “Mẹ, mẹ đừng có đi theo con nữa!”. Tôi giải thích, đi theo là vì để cho con được an toàn. Kết quả, thằng bé đã phán một câu: “Không cần mẹ quản!”. Sau đó, cũng không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng về phía trước.
Nhìn theo hình bóng của con trai, tôi bỗng nhiên ý thức được rằng, con cái đã có cách nghĩ của mình rồi, muốn tự mình đi khám phá thế giới này. Thời gian “đòi tự do” này còn sớm hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, cháu nó vẫn còn đang ở nhà trẻ, đã có dũng khí tự mình bước đi rồi, và nhắc nhở mẹ không nên can thiệp vào. Câu nói “Không cần mẹ quản” này, nhiều năm trở về sau, tôi e rằng còn phải nghe rất nhiều lần nữa.
Do dự ở ngã ba một hồi, tôi quyết định tôn trọng lựa chọn của con, đi một con đường khác. Vừa đi, vừa thông qua khe hở của rừng cây, tìm kiếm hình bóng của thằng bé. Nói là trông mòn con mắt thật sự vẫn không đủ để hình dung. Thỉnh thoảng tôi lớn tiếng gọi con một tiếng, thằng bé cũng lên tiếng trả lời lại, cho tôi biết được mọi chuyện vẫn tốt.
Đi một đoạn đường này, tôi có đủ mọi lo lắng, nếu chẳng may con sợ hãi thì làm thế nào, nếu chẳng may bị ngã thì làm sao, nếu chẳng may trên đường có con vật gì đó hoặc những thứ nguy hiểm khác thì làm thế nào …
Những con đường trong công viên đều là thông nhau, con đường của hai mẹ con chúng tôi, cuối cùng lại sẽ hội tụ với nhau. Thằng bé tự mình hoàn thành một chặng đường, vừa đi vừa nhảy thích thú ngã vào lòng tôi.
Con đường phía sau, mỗi khi gặp ngã rẽ, chúng tôi cũng như lúc mới bắt đầu, chia ra ai đi đường nấy. Tôi căn dặn con đi phải rẽ trái hay rẽ phải như thế nào đó, mới có thể gặp nhau trên đường. Thằng bé lắng nghe rất nghiêm túc, cũng rất nghiêm túc mà đi hoàn thành. Có một lần, tôi từ xa nhìn thấy con trai đang đứng ở ngã ba, sau khi suy nghĩ một lúc, chắc hẳn là đang nhớ nghĩ đến lời của tôi, sau đó đã lựa chọn một con đường chính xác.
Con trẻ cuối cùng sẽ lớn lên, sẽ tự đi trên con đường của mình, sẽ gặp phải những ngã rẽ, sẽ tự mình đưa ra lựa chọn. Không kể là đi đến đâu, đứa con vẫn luôn cần tình yêu của cha mẹ, chỉ là không muốn cha mẹ can thiệp.
Chúng ta những người làm mẹ, chỉ cần nắm chắc mục tiêu lớn và nguyên tắc lớn, còn những cái khác thì hãy tôn trọng quyết định của con, cho con không gian tự do phát huy lớn nhất có thể. Để con trẻ tự lập hơn, buông tay chính là sự yêu thương!
Tiểu Thiện, dịch từ secretchina