Luân hồi chuyển kiếp bao nhiêu năm, kẻ nhớ người quên cũng bao lần, đôi khi chỉ vì một dấu tích nhỏ mà lại có thể cùng nhau tương phùng. Câu chuyện luân hồi chuyển thế của Hoàng đế Thuận Trị được lưu truyền trong dân gian, đã để lại nhiều suy ngẫm cho hậu thế, rốt cuộc trong đời người thì điều gì mới là quan trọng nhất?
Tương truyền rằng vào cuối nhà Minh, có một vị cao tăng lên núi Nga Mi dựng lều tranh làm nơi ở ẩn. Lão tăng quanh năm không bao giờ xuống núi, không ăn uống mà chỉ một mực ngồi trên Bồ đoàn tọa thiền.
Về sau này có một tiểu hòa thượng xin theo ở cùng cao tăng. Tiểu hòa thượng thỉnh thoảng xuống núi mua gạo nấu cơm. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, cao tăng ngồi tọa thiền cũng được hơn 10 năm trời.
Một ngày, cao tăng bỗng nhiên xuất định, mở mắt và nói với tiểu hòa thượng: “Con ở đây cho tốt, ta phải đi rồi!”.
Tiểu hòa thượng không đành lòng để Sư phụ rời đi liền nắm lấy vạt áo của sư phụ và khóc lớn. Cao tăng nói: “Con đừng như vậy!”.
Sau đó ông lấy trong tay áo của mình ra một bức tranh được cuộn tròn và mở ra cho tiểu hòa thượng xem. Trong bức tranh vẽ chân dung một người rất giống cao tăng, từ ánh mắt đến khuôn miệng nhưng lại không có hai hàng lông mày. Cao tăng nói với tiểu đệ tử: “Con hãy giữ kín bức tranh này, ta phải đi rồi. Mười hai năm sau, con hãy mang bức tranh này xuống núi tìm ta. Nếu như có người muốn xem tranh, con hãy cho họ xem. Nếu có người xem tranh và vẽ thêm lông mày vào bức chân dung này, thì đó chính là ta”.
Tiểu hòa thượng lúc này bình an xuống núi, đi khắp thiên hạ tìm kiếm sư phụ, trăn trở đi vân du suốt mười hai năm nhưng vẫn không tìm được.
Về sau, tiểu hòa thượng đến Bắc Kinh xin ăn, gặp đúng lúc Thuận Trị Đế đến vùng ngoại ô săn bắn thú rừng. Tiểu hòa thượng không biết nhóm người đi săn thú ấy là Hoàng đế và người trong Hoàng cung, nên khi nhớ tới lời căn dặn của sư phụ thì lập tức tiến đến trước xe của Hoàng đế, thỉnh cầu Thuận Trị xem tranh.
Đám Thị Vệ ngay lập tức đến bắt tiểu hòa thượng vì cả gan dám mạo phạm Hoàng đế, nhưng Thuận Trị Đế kịp thời ngăn lại. Tiểu hòa thượng mở bức tranh ra mời Thuận Trị Đế xem. Không ngờ, vừa nhìn thấy bức tranh, vị Hoàng đế nói: “Ồ! Bức tranh này vì sao lại không vẽ lông mày?”.
Sau đó, Hoàng đế lập tức sai người mang bút lông đến rồi đích thân vẽ hai hàng lông mày lên bức chân dung ấy. Tiểu hòa thượng khóc nức nở, quỳ sụp xuống đất bái lạy và kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Thuận Trị Đế nghe. Thuận Trị Đế nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra, kiếp trước mình chính là vị cao tăng trên núi Nga Mi”.
Tương truyền rằng, sau đó không lâu, Thuận Trị Đế đã từ bỏ ngai vàng để đến núi Phổ Đà ẩn cư tu hành cùng tiểu hòa thượng năm xưa. Về sau này, Hoàng đế Khang Hy đến Trường Giang, mục đích là để tìm kiếm tung tích của Hoàng đế Thuận Trị.
Truyền thuyết cao tăng trên núi Nga Mi chuyển sinh thành Hoàng đế Thuận Trị tuy rằng không được ghi trong chính sử, nhưng được dân gian lưu truyền khắp Trung Hoa cho đến thời nay.
Đối với một người có duyên với Phật Pháp, một khi nhận ra ý nghĩa của sinh mệnh, thì những tiền tài vật chất, danh vọng kia không thể níu giữ chân họ trở về với con đường tu luyện. Đạo lý này cũng giống như câu chuyện về Hoàng đế Thuận Trị ở trên vậy.
Theo Đkn