Chuyện bà Khi chết đi sống lại cách nay đã 30 năm. Từ khi sống lại đến nay, bà Khi luôn khỏe mạnh, không hề đau ốm. Và những câu chuyện lúc bà chết đi đã gặp người thân, bà con lối xóm nơi âm gian khiến nhiều người vốn không tin cũng phải hết sức suy ngẫm…
Bước ra khỏi quan tài sau 20 giờ: Trải nghiệm sự phi thường của đời người
Bà Khi chết đi sống lại cách đây mấy chục năm, nhưng ngoài 80 tuổi bà vẫn khỏe mạnh và minh mẫn.
Sinh ra trong gia đình nghèo ở xã Vĩnh Sơn, huyện Vĩnh Linh (Quảng Trị), từ nhỏ bà đã phải cực nhọc cùng cha mẹ mưu sinh kiếm sống. Lớn lên trong thời kì chiến tranh, bà hiểu quá rõ nỗi đau chiến tranh, nhưng bà cũng vẫn phải tham gia vào những trận chiến và lấy chồng năm 1960, cùng chồng định cư tại thị trấn Cửa Tùng cho đến nay.
Câu chuyện ly kỳ về cái chết bất ngờ của bà Khi xảy ra vào năm 1984 khi bà đã có 5 mặt con. Lúc đó vào tháng 5, Cửa Tùng vào mùa gặt. Dù ở tuổi 50 nhưng bà Khi vẫn còn khỏe mạnh lắm, có thể gánh được hai bó lúa to đi cả cây số mà chỉ sức đàn ông mới chịu được. Việc cày cấy, cuốc vác bà đều làm hết, không một lời kêu ca.
Vậy nhưng vào một buổi trưa, khi bà đi gặt lúa về, vừa về đến sân thì lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử. Khi bà nằm lăn ra nền nhà và tắt thở, không ai có thể tin được vì người khỏe mạnh như bà sao có thể chết một cách vô lý như thế. Nhưng dù không tin thì cũng phải chuẩn bị hậu sự cho bà.
Gia đình bà Khi làm rạp lo đám, mặc áo quan, cả nhà khói hương nghi ngút. Cha mẹ, anh chị em và 5 người con của bà khóc ngất xỉu, người thân đã liệm bà và đặt vào hòm gỗ. Đến giờ cúng cơm, khi người thân vừa bưng cơm đặt lên bàn thờ thì nghe trong hòm có tiếng chân đạp. Rồi bất ngờ, bà Khi ngóc đầu dậy từ trong quan tài xung quanh hương khói mờ ảo. Thấy người chết bỗng dưng lồm cồm ngồi dậy từ trong quan tài, ai nấy đều khiếp sợ la hét, bỏ chạy, không tin nổi vào mắt mình, họ bảo là có “ma”.
Bà Khi có phải là “ma” không?
“Lúc đó tui không hiểu chuyện gì, vì sao mình lại nằm trong quan tài. Tại sao mọi người nhìn thấy tui lại bỏ chạy tán loạn. Một lúc sao bình tĩnh trở lại, có người gan dạ đến sờ vai, sờ mặt, có người véo vào người tui xem tui có đau không. Tui kêu đau rồi nói “tui Khi đây, răng bỏ tui chạy rứa?”
Mọi người bắt đầu quay lại nhưng vẫn ngờ vực không biết có phải là tui hay là ai, nên tra hỏi: “Bà là ai? Bà tên gì?… Tui phải trả lời mấy chục lần mọi người mới tin là tui vẫn còn sống,” bà Khi cười nhớ lại.
Chứng kiến lúc bà Khi thập tử nhất sinh, chết đi sống lại, bà Nguyễn Thị Sa (81 tuổi), hàng xóm với bà Khi vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Tui còn nhớ như in cái ngày bà Khi chết đi sống lại. Lúc bà ấy chết, cả làng đều không tin vì bà ấy còn khỏe mạnh làm sao chết được. Đến khi thấy bà ấy đã nằm trong quan tài, ai nấy đều tiếc thương, khóc nhiều lắm. Nhưng sau gần 1 ngày, bà Khi tỉnh lại khi con cái đặt cúng cơm. Tui là hàng xóm thân thiết mà cũng giật mình khiếp sợ. Ai ngờ bà ấy sống lại thật.”
Còn bà Lê Thị Bồn (76 tuổi) cho hay: “Lúc bà Khi sống lại, mấy đứa con nít là sợ nhất. Có đứa sợ đái cả ra quần vì tưởng là ma. Nhà tui có 4 đứa con, tối lại đứa nào cũng dành ngủ với mẹ kẻo sợ hồn bà Khi. Phải cả tuần sau, thấy bà Khi nói cười vui vẻ, vác cuốc ra đồng làm việc ào ào mấy đứa trẻ con mới hết sợ.”
Cả làng xóm vui mừng…
Bà Khi sống lại, vậy là rạp dựng lên để làm đám tang cho bà được dẹp đi, quan tài gỗ được mang đi đốt. Con heo, con gà trong chuồng mổ để lo đám tang thì được chuyển sang mời bà con dân làng uống rượu ăn mừng vì bà Khi sống lại. Nước mắt tiếc thương đã trở thành tiếng cười nói rôm rã, vui tươi.
Hay tin có người chết đi sống lại, người dân khắp nơi nườm nượp đổ về nhà bà Khi để được mắt thấy tai nghe chuyện lạ có thật này.
Bà Khi nhớ lại, lúc bà ngồi dậy từ quan tài và nói rằng đã gặp người dưới âm phủ mọi người đều không tin và vặn vẹo hỏi đủ thứ để xác minh.
“Tui nói tui gặp người nhà, làng xóm mình dưới âm phủ, ai nấy đều không tin. Rồi thi nhau hỏi gặp ai, biết ai từ đời ông tổ kia. Lúc sống, tui chưa gặp ông tổ lần nào nhưng về dưới đó tui gặp, tui kể, miêu tả hình dáng gương mặt mọi người dưới âm phủ rõ mồn một cho những người lớn tuổi trong làng nghe. Cuối cùng họ phải tin tui”, bà Khi nói.
Chưa hết thọ mệnh, bà Khi mới có thể quay lại được duơng gian
Bà Khi còn kể thêm, bà đã đi qua 12 cửa âm gian gặp được rất nhiều người. Có cửa, bà gặp hàng xóm láng giềng. Có cửa bà gặp cảnh chợ đò, hàng quán và có cửa lại gặp ruộng vườn… nhưng tất cả cảnh vật đều từ thời xa xưa, khác với lúc bà đang sống. Khi đến cửa cuối cùng thì bà Khi gặp ông nội và cố ruột mình (dân gian gọi là mụ cố bà).
“Ông nội tui hỏi “mi mần chi mà xuống đây?”. Tui trả lời: “Con xuống đây ở với mụ cố bà, mụ cố bà kêu con xuống ở với mụ cho mụ vui”. Ông nội tui nói với mụ cố bà: “Nhà hắn cực khổ, hắn còn con cái đông trên nữa. Để cho hắn lên trên sống, hắn còn nuôi con kẻo tội nghiệp”.
Nhưng mụ cố bà không chịu, cứ níu tay tui ở lại. Ông nội tui lấy roi to, đập tui dữ lắm. Vừa đập vừa nói: “Lo mà lên đi, lên mà nuôi con. Số mi chưa chết được đâu, phải đến 95 tuổi mới chết. Bị đập đau, tui cúi đầu cúi cổ chạy. Chạy qua một cái cầu thì tui đến cái cửa xung quanh, dưới đất toàn là mảnh vỡ của chén bát, hũ sứ. Khi bước qua cánh cửa đó thì tui tỉnh lại và thấy mình ở trong quan tài, xung quanh hương khói nghi ngút, mọi người khóc lóc thảm thiết gọi tên tui”, bà Khi kể.
Bà Khi cho biết, bà bắt gặp cuộc sống dưới âm gian cũng giống như cuộc sống ở trần gian. Cũng có con người, giao thương buôn bán, gà vịt, ruộng nương, đường xá… tất cả đều không thiếu thứ gì.
“Người cõi âm gian đó ăn mặc áo quần thời phong kiến cũng có, mà đồ hiện đại cũng có. Giống như bữa nay chắc là có áo vét quần tây, xe máy, ô tô dưới rồi cũng nên. Nói chung trên dương gian có gì thì dưới đó cũng y như thế”, bà Khi cười nói.
Bà Khi cho biết, khi bà chết bất ngờ, người con rể của bà là Phan Văn Hà đã đi gặp thầy bói. Thầy phán rằng, bà đang bị mụ cố bà bắt chết. Và dặn rằng, tuy bà Khi chưa tận số nhưng nếu không lo cúng lễ thì bà Khi sẽ chết thật. Nghe thầy phán xong, anh Hà về nhà anh ruột bà Khi làm lễ cúng. Lúc làm lễ xong, bà Khi tỉnh lại. Khi tỉnh lại, bà Khi được người thân cho biết bà đã tắt thở 20 tiếng đồng hồ.
Những gì con rể bà đi tìm hiểu được lại trùng khớp với điều bà được trải qua thực tế dưới âm gian, khiến mọi người đều phải suy ngẫm…
Nhớ lại cái ngày mẹ già đột nhiên qua đời, chị Hoàng Thị Vân (48 tuổi) xúc động: “Ngày đó tui mới 17 tuổi. Anh em tui thấy mẹ tắt thở, khóc lóc thảm thiết. Cứ nghĩ là từ nay không còn mẹ nữa. May mà mẹ tui sống lại và khỏe mạnh cho đến hôm nay. Khi sống lại, cả nhà tui tò mò hỏi mẹ cả đêm “Về đó gặp ai? Cảnh vật như thế nào? Đi về dưới đó có vui không?… Mẹ tui trả lời vanh vách làm ai cũng bất ngờ và rồi tin đó là sự thật. Mà không thật sao được, chẳng lẽ mẹ đi nói dối cả gia đình tui làm gì.”
Không chỉ “nổi tiếng” vì đã chết đi sống lại khỏe mạnh, bà Khi còn được nhiều người, đặc biệt là những ngư dân ở vùng biển Cửa Tùng coi như “Thánh sống” khi trổ tài tiên tri chuyện ….thời tiết.
Năng lực đặc biệt của bà Phan Thị Khi sau khi chết đi sống lại
Khoa học cũng đã nghiên cứu nhiều trường hợp thực tế về việc những người sau khi chết đi sống lại thường có một số năng lực đặc biệt mà trước khi chết không hề có, tại Việt Nam cũng có rất nhiều ví dụ, như năng lực nhìn thấy người âm và cảnh tượng ở không gian khác, nghe thấy người âm ở không gian khác, hay khả năng tiên tri về những sự việc sắp xảy ra, nhìn xuyên xuống lòng đất, nhìn thấy những sự việc ở khoảng cách địa lí xa…(giúp cho người đó có năng lực tìm mộ, tìm hài cốt…vv). Bà Khi sau khi sống lại cũng có được một trong những năng lực đó. Nhưng các bằng chứng nghiên cứu cũng cho thấy, nếu những người có năng lực đặc biệt sử dụng năng lực đó để kiếm danh tiếng và tiền bạc, thì sau một thời gian, năng lực này sẽ dần yếu đi và mất…
Câu chuyện bà Khi tiên tri được chuyện của đất trời xuất phát từ ngày bà sống lại. Bà Khi nói rằng: “Như có một luồng khí chạy khắp cơ thể, khi tôi bước ra khỏi quan tài. Và có lẽ luồng khí đó là luồng khí của đất trời”. Theo đó, luồng khí đó giúp bà có thể nhìn mây trăng, gió nước, cảm nhận những sự vật tưởng chừng như vô tri vô giác xung quanh. Một luồng gió đi qua, bà cũng có thể đoán được đó là điềm báo thời tiết thay đổi thế nào.
Bà Khi “báo bão” năm 2013 ở miền Trung và báo dịch bệnh gia súc gia cầm cho dân làng
Như hồi tháng 7/2013, bà cảm nhận được mấy chồi măng non mọc chúi đầu vào trong bụi tre để tránh gió to, và những cảm nhận khác rõ ràng về bão gió. Vậy là bà nói năm 2013, ít nhất có 4 đến 5 cơn bão to ập vào đất liền nên bà con ngư dân phải hết sức cẩn trọng trong việc đi biển để tránh thiệt hại. Sau đó, bắt đầu từ tháng 10 đến giữa cuối tháng 11/12013, Quảng Trị cũng như miền Trung phải hứng chịu nhiều trận bão lớn. Vậy mà từ tháng 7 Dương lịch, bà Khi đã nhìn dáng cây mà tiên đoán được vận khí đất trời.
Cũng theo lời kể, mỗi lần có ngọn gió lạ, bà phát hiện được ngay điều gì sắp xảy ra với ngư dân, người nuôi trồng thủy sản. Bà nói, đợt này có dịch bệnh trên tôm, ai nấy phải tích cực phòng bệnh. Hoặc có nhiều lần bà tiên liệu sẽ có cúm gia cầm chỉ sau một ngọn gió lạ thổi qua trên ngọn tre rồi cẩn báo cho mọi người. Ai nghe theo bà thì người đó chủ động đi tìm cách bảo vệ sức khỏe cho hồ tôm, đàn gà, vịt của mình. Còn không nghe lời bà cảnh báo là y như rằng những gia đình đó bị thiệt hại do gia cầm, gia súc, tôm cua bị dịch bệnh mà không phòng chống kịp.
Bà Khi giúp người dân tránh bão và giúp đỡ trong mưu sinh
Ở vùng biển Cửa Tùng, nhiều ngư dân tìm đến bà để nhờ bà tiên liệu xem khi nào ra biển, đi hướng nào thì sẽ trúng luồng cá. Có lời đồn rằng, nhờ bà Khi mách nước mà nhiều ngư dân “trúng mánh” có khi mỗi chuyến tàu “hốt” cả tỷ bạc.
Ngư dân Phan Văn Tý, ở Cửa Tùng cho biết: “Bà Khi quả tài thật, nhờ bà mà không những thuyền của tôi còn rất nhiều thuyền khác tránh được nhiều trận bão lớn và còn được bà chỉ hướng, chỉ ngày ra khơi đánh luồng cá lớn. Vừa tiết kiệm được ngày ra biển, vừa mang lại hiệu quả cao”.
Cũng vì được bà Khi giúp đỡ nhiều trong chuyện mưu sinh mà ngư dân Cửa Tùng quý bà, mỗi chuyến đi biển về là y như rằng, bà Khi được biếu quà cải thiện tí chút cho bữa ăn hàng ngày. Song chỉ là vậy thôi.
Người hành thiện không cầu hồi đáp, có lẽ trong sâu thẳm bà đã hiểu đạo lý này
Cuộc sống hiện tại của bà Khi vẫn giản dị hàng ngày với việc ra vườn trồng rau, chăm quả. Tuy đông con nhưng mỗi người con đều có gia đình, bà vẫn sống một mình mà không kêu ca phàn nàn và không muốn trở thành gánh nặng cho con cái.
Bà tâm sự: “Tui không muốn là gánh nặng cho con cái nên chấp nhận sống một mình. Hàng ngày, ra biển mấy chú mấy bác tặng con cá con tôm, về nhà hái mớ rau vườn thế là sống qua ngày.”
Có lẽ qua những trải nghiệm chết đi sống lại của mình và qua chút dư âm năng lực giao cảm mà chúng để lại, bà Phan Thị Khi đã hiểu được cuộc sống cõi dương thế này thật ngắn ngủi, yếu ớt và vô thường. Không thể quá chấp mê vào danh lợi, nhà cửa, tiền bạc, tranh giành đấu đá nơi cõi người, những thứ vốn dĩ sẽ chỉ trong nháy mắt mất đi khi con người rời xa dương thế, rời thế gian với hai bàn tay trắng, cùng mang theo đức hay nghiệp tạo tác thành do sống thiện hay sống giả, sống ác, sống tham lam trong một đời mình… Chúng phải chăng chính là những thứ thực sự quyết định con người ta sau khi chết sẽ đi về đâu, thực sự quyết định sự sướng khổ của một sinh mệnh trên con đường nhân sinh dài đằng đẵng hết kiếp này kiếp khác?
Tỉnh mộng
Luân hồi chuyển thế mấy nghìn năm
Đến đến đi đi tại cớ gì?
Công danh lợi lộc nào đáng mấy
Thế đạo hưng suy định bởi Trời
Sinh mệnh vốn là tiên thiên thượng
Thành bại trong đời mây khói bay
Thị phi vốn là ân oán trước
Đắc Pháp tỉnh mộng về cố hương
(Minh Tịnh)
Theo Daikynguyenvn